Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này, đột nhiên Giang Quân nghiên đầu nhìn cô.... cô nhìn ánh mắt cô chằm chằm, giống như đang tìm hỏi... Ninh Hạ gật đầu.
anh nhíu mày, không xác định hỏi: “Em đau bụng?”
“Đúng!” Ninh Hạ muốn khóc.
Giang Quân nhíu mày, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, như đang suy nghĩ gì đó....
Sau một hồi suy nghĩ, anh hỏi cô: “Em là muốn.... phải dùng cái đó.... ách.... là đi tiểu không ướt?”
“Phốc! Ha ha ha ---- Không phải đi tiểu không ướt!” Ninh Hạ muốn dein96 rồi, đi tiểu không ướt là cái quỷ quái gì?
“A... anh biết, anh nói sai rồi...” Giang Quân cũng sắp điên rồi: “Em chờ anh, anh lập tức đi mua.” anh là một người đàn ông, thật chưa từng mua vật kia bao giờ. Trong lúc nhất thời không nhớ nổi nó tên gì.
Giang Quân lập tức đi lấy ví tiền, chìa khóa. Trước khi anh ra cửa còn dặn dò cô: “Em đừng để bị lạnh, tắm thêm một hồi đi. Anh đi sẽ trở về rất nhanh.”
anh quả thật rất nhanh! Ninh Hạ cũng không quấn quít nữa, đang ở đó giật quần áo, nghịch nước đâu mà anh đã trở lại.
anh gõ cửa phòng tắm, Ninh Hạ mở ra cái khe nhỏ, thấy anh không có ở ngoài cửa, chỉ có một túi đồ lớn ở ngoài đó.
anh thật rất chu đáo... anh sợ cô lúng túng sao? Ninh Hạ vội vàng kéo túi đồ vào phòng tắm: “Oa....” anh mua nhiều đồ như vậy?
Nguyên một túi lớn.
Ninh Hạ lật ra xem, anh mua giúp cô mười mấy loại băng vệ sinh.... phẩm chất nào cũng có. Phốc ---- nghĩ cô bị băng huyết sao? Nhiều như vậy! Một năm cũng chưa dùng hết! Anh Quân, anh nghĩ như thế nào vậy?
Trong túi còn có một cái bọc nhỏ, anh còn mua..... áo ngực cho cô.... còn là hai cái! Một bộ màu hồng một bộ màu trắng.
Che mặt.... Ninh Hạ xé túi đựng, bắt đầu mở áo ngực ra, mặc kệ mình giặt nó lại chưa, bây giờ không phải lúc suy nghĩ cái đó, mặc vào trước rồi nói.
anh còn mua hai bộ áo ngủ cho cô.... đều là loại vải mềm mại cực kỳ thoải mái. Một bộ màu hồng in hình con gấu, một bộ màu trắng in hình con mèo nhỏ.
Cô cũng thật thích.
Sửa soạn xong rồi, Ninh Hạ chần chần chờ chờ mở cửa, cô đưa đầu nhỏ ra, nhìn xung quanh.... cũng may Giang Quân không có ở trong phòng khách, cô xách quần áo vừa thay ra khi nãy đi lên sân thượng. Loại nhà như của bọn họ đều có sân thượng riêng, bên trong để máy giặt quần áo mà giá phơi đồ, bình thường giặt quần áo xong có thể phơi nắng ở đây luôn.
Cô lặng lẽ đi vào, thấy quần áo cảnh sát của anh và.... cái gì đó....treo ở kia. Màu đen.... cô cẩn thận nhìn.... nhấy mắt Ninh Hạ mặt đỏ tim đập, vội vàng treo quần áo của mình lên bên cạnh. Khụ khụ ---- cũng là cách quần áo của anh.
Trên đầu cô còn quấn khăn lông, bởi vì mới gội đầu nên tóc còn mẩ ướt.
Cô trở về phòng lấy máy sấy tóc, máy sấy tóc cũng là anh mới mua.... bởi vì bình thường anh không cần! Biết cô có thể sử dụng, cho nên, lúc nãy khi đi mua đồ, đã mua hết lại sao?
Trái tim Ninh Hạ đập điên cuồng! Cả người cô, nháy mắt ấm áp giống như được gió xuân vuốt ve vậy, cô ngọt ngào nghĩ: “Anh.... nhất định rất thích mình.... nếu không, sẽ không chu đáo như vậy.” Ngô, thật là đẹp nha..... trong lòng ngọt ngào, mắc cỡ chết đi được...
“Lạnh không? Mau uống canh gừng đi.” Giang Quân từ trong phòng bếp đi ra, trong tay anh bưng một chén canh gừng nấu với nước đường.
Ninh Hạ từ từ ngước mặt, trong mắt long lanh giọt nước.... cô đưa tay ra cầm lấy chén: “Cám ơn....” Giọng cô nhỏ nhẹ rất dễ nghe.