Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đi tới bên một chậu cây nhỏ ngoài tiểu khu, Ninh Hạ nhìn thấy cái chén của mình để đó....
Cô bỏ mì sợi vào trong cái chén đó. Cô và Giang Quân đi ra ngoài, Giang Quân đừng ở phía trước chắn gió cho cô. Chỉ chốc lát sau, con mèo nhỏ nghe mùi thơm mò tới ăn, kết quả..... con mèo nhỏ người ta ngạo kiều, thật không ăn mì.... phe phẩy đuôi chạy đi mất...
Ninh Hạ xấu hổ muốn chết....
Giang Quân cười nói: “Chúng ta đi mua một ít thức ăn cho mèo đi.”
“Dạ!” Nịnh Hạ đồng ý một cách sảng khoái, Giang Quân nhìn chung quanh, nói: “Hôm nay trễ rồi, ngày mai sau khi anh tan làm có được không?”
“Cũng được....” Rõ ràng Ninh Hạ muốn đi mua ngay bây giờ, nhưng mà, cô chưa nói. Cô biết Giang Quân làm việc một ngày, nhất định rất mệt mỏi. Cô định về nhà với anh trước rồi chính mình thay quần áo đi ra ngoài mua.
Giang Quân rất nhạy bén, làm sao có thể không biết chút ý nghĩ nhỏ này của cô.
Hai người về đến nhà, Giang Quân khoác áo choàng dài, cầm ví tiền và chìa khóa đứng trước cửa chờ cô.
Quả nhiên... cô gái này mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng đi ra...
Giang Quân rất muốn cười: “Có lạnh như vậy sao?” Có lẽ lúc nãy thật sự làm cô lạnh cóng.
Ninh Hạ thật bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Giang Quân cao lớn đẹp trai đang đứng trước cửa: “Anh cũng muốn đi ra ngoài sao? Át xì ---” Cô cầm khăn giấy lau mũi, cả người run lên: “Lạnh quá...”
Giang quân hơi áy náy, tại sao lúc nãy anh không có ôm cô chứ? Thật là muốn chặt tay của mình! Nhưng mà, thật sự là quá đường đột, anh không làm được! Con gái nhà người ta không có quan hệ gì với mình, tại sao có thể tùy tiện chạm vào người ta? Nhưng mà, bây giờ nhìn cô lạnh đến sắp bị cảm, anh lại muốn tát mình.
“Anh đi mua thức ăn cho mèo với em sao?”
“Ừ.” Giang Quân gật đầu, bọn họ cùng nhau xuống lầu, Giang Quân đi lấy xe. Mười giờ rưỡi, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, cũng may cửa hàng thú cưng chưa có đóng cửa, hai người đi mua thức ăn cho mèo, lại đút mèo ăn, làm nhiều việc như vậy, về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ.
Lúc Giang Quân mở cửa, đột nhiên nói với nịnh Hạ: “Hay là.... anh đưa một chiếc chìa khóa nhà anh cho em, em ôm mèo trở về nuôi?”
“Hả? Được nha!” Ninh Hạ đồng ý rất sảng khoái, đồng ý xong, lại cảm thấy có gì đó không đúng, đó là nhà người ta nha, một cô gái xa lạ như cô lấy chìa khóa nhà người ta, đây là chuyện gì chứ?
Cô vội vàng khoác tay: “Như vậy sao được... con mèo nhỏ không hiểu chuyện, làm hư đồ dùng trong nhà anh thật là ngại lắm...”
Giang Quân nói: “Bên trong nhà anh không có đồ dùng gì cả, em yên tâm nuôi đi.”
Ninh Hạ nghiêng đầu, nhìn ánh mắt anh chằm chằm. Giang Quân cũng không biết mình làm có gì không đúng.... trực tiếp kéo cửa tủ trong góc lấy chìa khóa ra nhét vào tay cô.
Hai người ngớ ra. Trong lòng cô kêu gào nói: “Chuyện này thật sự có được không nha? Mới quen có một ngày nha! Lỡ như cô là người xấu thì sao? Cô giữ chìa khóa nhà anh, lỡ như thấy tiền nổi lòng tham, dọn hết đồ vật đáng tiền trong nhà anh đi thì sao giờ?”
Ninh Hạ cầm chìa khóa nói: “Hay là, em đưa anh một bản căn cước photo được không?”
Đột nhiên Giang Quân cười: “Không cần, trong cục cảnh sát có hồ sơ của em...”