Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong đầu Giang Quân lập tức bay ra ra một đoạn nhạc: “Ngày hè yên ả, bầu trời đầy ánh sao... Trong lòng có chút nhớ mong, nhớ gương mặt em...”
Lúc này, cách vách truyền đến tiếng mở cửa: “Hạ Hạ! Đang ngủ à? Đói chết anh, mau lấy cơm cho anh ăn...”
Trữ Hạ cười với Giang Quân, nói: “Đây là nhà anh tôi thuê, bình thường tôi không hay qua đây. Nhưng lo lắng anh ấy bận không ăn uống đầy đủ, tôi sẽ bớt thời gian tới đây nấu cơm cho anh ấy.”
Giang Quân gật gật đầu, thật muốn nói...”Tôi cũng muốn có... một em gái như cô, tôi cũng đang đói này...”
Trữ Hạ chạy về phòng bếp, Giang Quân lại ngửi thấy mùi đồ ăn. Hiển nhiên có thịt xào tỏi, gà Kung Pao (gà cung bảo)... Anh nhịn đói, về phòng bếp nhà mình úp mì...
Còn gà Cung Bảo chắc bên mình cũng nhiều người biết rồi.
Anh vừa yên lặng pha mì, vừa gọi điện thoại cho Lăng Vi, điện thoại vừa ấn xong, đột nhiên nghĩ giờ cô đang mang thai, hơn mười giờ chắc là ngủ rồi?
Vội cúp máy, gọi cho Diệp Đình. Nhưng còn chưa kịp bấm số, chuông điện thoại của anh vang, là Tiểu Vi gọi lại cho anh.
“Anh!” Lăng Vi thanh âm giòn vang, tâm tình Giang Quân lập tức tốt hơn: “Khuya như vậy còn chưa ngủ?”
“Vâng, đang dưỡng thai... Ha ha ha...” Lăng Vi cười ha ha, nói: “Đại bảo nhị bảo đáng thương nhà em, lão cha bọn nó cho nó nghe bản tin tài chính kinh tế kìa...”
Giang Quân phì cười.
Lăng Vi cũng cười: “Đúng là... Có ông ba làm thương nhân thật là tốt chỗ! Hừ, người ta dưỡng thai nghe nhạc, bọn nó dưỡng thai nghe tin tức tài chính kinh tế...”
Lăng Vi còn nói: “Anh không biết đâu, Diệp Đình ngày nào lúc nào cũng lên cơn... Ngày nào cũng giảng thị trường chứng khoán, đầu tư các thứ cho con nghe... Em nói với anh ấy, lúc hai đứa bé sinh ra kiểu gì mắt cũng xoay tròn hình nhang muỗi...”
Giang Quân cũng cười. Hai người hàn huyên một lát, Giang Quân nói với cô: “Người bạn kia của anh đồng ý thử rồi. Hai đứa lúc nào có thời gian rảnh, anh sắp xếp qua đó.”
Lăng Vi vui vẻ kêu lên: “A? Người bạn kia của anh đúng là đủ sảng khoái! Bên bọn em lúc nào cũng được, bao giờ các anh tới gọi điện cho em là được.”
“Được: “ Giang Quân lại dặn cô sớm nghỉ ngơi một chút, lúc này mới cúp điện thoại.
Anh nhấn nút kết thúc cuộc gọi, phát hiện di động có mấy tin nhắn gửi tới...
Anh mở ra nhìn, là cô gái nhà bên gửi tới: “Đây là số di động của tôi, anh lưu lại nhé. Tôi là Trữ Hạ.”
“Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi, anh chắc bề bộn nhiều việc lắm nhỉ?”
“Tôi mới nhớ ra, anh muộn như vậy mới tan tầm... Hẳn là có rất nhiều vụ án phải phá đi?”
“Nếu anh không tiện, tôi có thể bảo anh trai tôi đi cùng.”
...
Sau đó không còn gì nữa. Giang Quân nhìn mì trong nồi, ùng ục ùng ục sôi nổ tan bọt nước... Lại thấy cô gửi tới một tin: “Tôi ngửi thấy mùi mì ăn liền... Anh sẽ không... Vất vả cả ngày cũng chỉ ăn mì ăn liền chứ?”
“...”
Giang Quân tắt bếp, trả lời cô: “Tôi cũng không biết nấu nướng món khác.”
Cô gửi tin nhắn lại: “Anh có Weibo không? Weibo của tôi chính là số điện thoại di động, anh add tôi đi.”
“...”
Giang Quân cảm thấy hơi nóng, anh cởi một nút áo sơ mi, di động của anh căn bản không có Weibo. Anh ngồi xuống ghế dựa, loay hoay nửa ngày, lại tải Weibo xuống, sau đó dùng số di động của mình đăng kí một tài khoản.