Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, cô thấy tất cả mọi người đều nhìn mình cười.
Lăng Vi lập tức phản ứng, cô chạy đến trước gương soi... cái tên gia hỏa này... tay đầy bùn đất của Diệp Đình... quệt lên đầy mặt cô!
Tên bại hoại này!
Cả đám người vừa cười, vừa làm việc. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thư giãn thế này, mỗi người bọn họ đều rất hưởng thụ.
Đặc biệt là người bận rộn như Diệp Đình, anh cực kỳ khó có thể trộm nghỉ nửa ngày nghỉ ngơi thư giãn thế này.
Bọn họ trồng hai cây hoa đào nhỏ ở trong viện dưỡng bệnh, còn cả hoa hướng dương, cúc vạn thọ và hoa cẩm chướng.... Lại trồng những chậu hoa nguyệt quý, hoa nhài, hoa giấy và lục thảo trố ở phòng âm nhạc và phòng đọc sách.
Sau khi trồng cây xong, viện dưỡng bệnh vốn ảm đạm u tối, lập tức tràn ngập màu sắc bừng lên sức sống.
Bọn họ đứng giữa vườn hoa, vừa cười vừa nháo...
Lão viện trưởng cực kỳ vui vẻ, ông ta nhìn Lăng Tiêu, vui mừng nói: “Xem ra tiểu Tiêu đã hồi phục lại rất tốt rồi, lúc cậu ấy mới tới, cậu ấy không dám nói chuyện với ai. Nhìn cậu ấy bây giờ xem, luôn miệng mỉm cười, hòa đồng vừa nói vừa cười với mọi người.”
Đã hơn nửa tháng nay Lăng Tiêu không trở lại đây, khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn ở tại trang viện, bây giờ trở lại, mấy người bạn của anh ta đều vây quanh bên cạnh. Lăng Tiêu đặc biệt mua quà tặng cho bọn họ, còn nói cho bọn họ biết, bây giờ anh ta đã đi làm.
Bọn họ trang hoàng lại viện dưỡng bệnh cực kỳ đẹp mắt, cảnh xuân tươi đẹp bừng bừng sức sống, khiến bất cứ ai nhìn đều cảm thấy thoải mái.
Sau khi ra khỏi viện dưỡng bệnh, Lôi Tuấn và Lăng Vi đi theo Diệp Đình tới công ty. Dòng xe mới sắp được tung ra thị trường, nhưng việc lựa chọn người phát ngôn quảng bá cho xe lại cảy ra chút vấn đề.
Bọn họ vốn đã ký hợp đồng quay quảng cáo với một nữ ngôi sao lớn, kết quả, lúc nữ ngôi sao lớn này đóng phim, vô tình bị trật chân. Nếu đổi lại là quảng cáo khác, cũng có thể tạm chụp, nhưng chiếc ngựa hoang này được Lăng Vi thiết kế theo kiểu dáng mạnh mẽ năng động!
Bộ phận quan trọng nhất trong quảng cáo này là chân! Trật chân, vậy sao được?
Đôi bên thương lượng với nhau cố gắng giải quyết ổn thỏa. Công ty đối phương giới thiệu mấy diễn viên người mẫu trực thuộc công ty bọn họ, nhưng mấy người này đều không thể làm Diệp Đình và những đồng nghiệp khác hài lòng.
Bọn họ yêu cầu người mẫu quay quảng cáo này rất cao, thứ nhất, phải có hình tượng thanh thuần, đôi mắt trong suốt, vừa giống như tiên nữ, nhưng lại phải mang theo một loại... yêu khí..., rất khó để diễn tả cảm giác đó thành lời.
Ví dụ như Lăng Vi, dáng dấp của cô nhìn rất thanh thuần, đôi mắt như nước, tinh khiết sạch sẽ, khí chất của cô cũng thuần khiết mang theo tiên khí, dù mang khí chất như vậy, nhưng đôi mắt của cô lại là đôi mắt đào hoa, khóe mắt hơi nhếch lên, mang điểm nghịch ngợm... đặc điểm đó rất khó có được, và đấy cũng chính là hiệu quả mà bọn họ mong muốn.
Nhưng bây giờ bụng của Lăng Vi đã rất lớn, không thích hợp để quay quảng cáo này, bởi vì trong cả quá trình quay đoạn quảng cáo này, đều phải lặp đi lặp lại những động tác chạy, nhảy, vượt chướng ngại vật, cuối cùng còn phải treo dây treo.
Nếu cứ theo y nguyên khuôn mẫu của Lăng Vi, chắc chắn sẽ không thể nào tìm được ai, cô muốn lên thử, nhưng Diệp Đình ngăn cản không cho! Con hổ lớn này không đồng ý, vậy ai dám nói đồng ý.
Trưởng thư ký Catherine của Diệp Đình cầm một xấp ảnh đi vào
Tổng tài, đây là ảnh của tất cả các nghệ sỹ trực thuộc công ty giải trí AX.”
Kiệt Sâm nhận lấy xấp ảnh, đặt trước bàn làm việc của Diệp Đình, Diệp Đình lật lật mấy bức ảnh, rồi ném ảnh qua một bên.
Thành thật mà nói, không có một bức ảnh nào khiến anh để tâm!
Diệp Đình nhìn Lăng Vi, bất đắc dĩ mỉm cười, không một người phụ nữ nào trong xấp ảnh này, có thể đuổi kịp được vợ anh.
Lăng Vi cũng đi tới, lật xem ảnh. Mấy người phụ nữ trong ảnh, không trang điểm quá đậm thì giải phẫu thẩm mỹ làm mất hết nét đặc sắc riêng của mình.
Cô lật từng bức ảnh lên xem... Quả thật không chọn được người bọn họ mong muốn.
Lôi Tuấn ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Chị dâu, nếu không chị tự mình ra trận đi!”
Lăng Vi chỉ chỉ vào bụng mình, nói: “Anh có thể biến bụng tôi trở về như cũ, là tôi có thể tự mình ra trận!”
Lôi Tuấn cười lắc đầu
Cái này thì chị tìm sai người rồi... Ai làm bụng của chị lớn, chị cứ tìm người đó... chứ cái này em không làm được, ha ha ha —— “
“Hừ ——” Một ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cười nịnh hót, sau đó lại nói: “Nếu không, chúng ta đến trường đại học chọn... sinh viên đi, bọn họ khá là tự nhiên, không giống với mấy ngôi sao này, trước khi xuất đạo đã phải chỉnh cả người mình hết một lượt rồi.”
Lăng Vi chợt “A” lên
Em nghĩ tới một người!”