Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trịnh Minh tức giận quát ầm lên
Lăng lão đệ, làm người sao có thể như vậy được?”
Trịnh Minh như sắp bốc lửa
Lăng lão đệ, ông vốn không muốn bán hai lô đất xây dựng kia, là tôi tận tình khuyên bảo, coi ông là tâm can. Bây giờ ông muốn bán đất, sao lại muốn bỏ qua tôi?”
Lăng Trí cũng chẳng thèm cho ông ta sắc mặt tốt. Hừ bằng giọng mũi nói: “Tôi làm người thế nào? Không phải bây giờ tôi đang thương lượng giá tiền với ông sao? Ông vẫn luôn không ra giá cụ thể, cứ lần chần với thế này, rốt cuộc là ông có ý gì? À... bây giờ ông nói tôi là tâm can", tôi phải bán đất rẻ cho ông sao? Theo thuyết pháp này của ông, chỉ cần bà mối nói con gái nhà ai là tâm can, cô gái đó sẽ phải gả cho bà mối? Cả đời bà mối mai mối cho không biết bao nhiêu người, phải cưới bấy nhiêu bà vợ, vậy không tiện nghi chết bà ta sao?”
Trịnh Minh bị chọc tức đến nỗi nói không ra lời, chó cùng đường bứt dậu, ông ta gân cổ lên nói lại
Ý tôi không phải như vậy! Ý tôi nói là, làm người phải có nguyên tắc...”
“Trịnh Minh! Rốt cuộc trong hai người chúng ta, ai mới là người không có nguyên tắc?”
Lăng Trí cầm ly trà
Bộp ——” đặt mạnh lên khay trà
Hôm nay tôi đi ra đây nói chuyện làm ăn với ông, đã coi như là bán mặt mũi cho một mình ông rồi, ông đừng có mà đạp lên mặt tôi!”
Trịnh Minh chợt bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu, ông ta rất muốn mắng thẳng vào mặt ông: “Cái lão chó má bất tử này! Ông nói thế nào vậy?” Nhưng ông ta còn muốn mua đất... nếu mua được hai lô đất xây dựng kia, ông ta sẽ được hưởng chênh lệch mấy triệu!
Trịnh Minh cố gắng nhịn xuống, dù sao ông ta cũng lăn lộn trong xã hội bao nhiêu lâu rồi, ông ta cười to “Ha ha“...
Ông ta nói: “Ông xem này... vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện với nhau, sao bây giờ đã tức giận rồi? Tới đây tới đây tới đây, chúng ta tiếp tục nói đến chuyện bán đất nào...”
Lăng Trí không nói gì cả.
Trịnh Minh đảo đảo tròng mắt, nói: “Nếu không... ông nói cho tôi biết xem, ông định bán hai lô đất xây dựng đó giá bao nhiêu tiền? Tôi cũng dễ... dự trù ở trong lòng, nếu không, bây giờ ông bảo tôi đưa ra giá, cũng khó cho tôi...”
Lăng Trí liếc nhìn ông ta, cười nói: “Thế này mới giống thái độ nói chuyện làm ăn chứ!”
Trịnh Minh thầm mắng Lăng Trí một ngàn tám trăm lần ở trong lòng! Lão quỷ bất tử này, sao ông ta đột nhiên như biến thành một người khác vậy?
Trong tai nghe bluetooth của Lăng Trí, giọng nói của Lăng Vi truyền tới, Lăng Vi nói: “Chú, chú cho ông ta nhìn dự toán giá cả do luật sư Chu làm đi.”
Lăng Trí lấy một túi giấy da trâu màu vàng từ trong túi xách màu đen ra. Ông từ từ mở túi giấy ra. Lăng Vi nói: “Chú để ông ta tự xem tài liệu, con số trên đó, chắc chắn có thể dọa ông ta sợ đến nỗi ngã nhào nhất!”
Lăng Trí hơi nâng tầm mắt, nhìn Trịnh Minh, ông làm ra vẻ cân nhắc túi giấy da trâu ở trong tay, sau đó tiện tay ném tài liệu lên trên bàn trà.
Ông hất hất cằm, tỏ ý bảo Trịnh Minh tự mở ra xem.
Trịnh Minh liếc mắt nhìn túi tài liệu, rồi lại liếc mắt nhìn Lăng Trí. Trạng thái của người này không còn giống như trước kia nữa... sao ông ta lại đột nhiên lợi hại như vậy?
“...” Trịnh Minh cầm cái túi giấy da trâu đó lên, híp mắt nhìn vào trong miệng túi, Lăng Trí nhìn biểu tình gian trá kia của ông ta, cũng không nhịn được muốn phun ra.
“Chú, bây giờ chú bưng ly trà lên uống, làm ra biểu tình khinh thường, nhìn ông ta bằng nửa con mắt.”