Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ám dạ báo: “Chúng ta vừa tìm kiếm trong nhà gỗ nhỏ, năm nhà gỗ nhỏ đều trống không, vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Nhưng chúng tôi phát hiện một mảnh vụn thủy tinh trong kẽ hở sàn nhà bằng gỗ. Hiển nhiên có nhóm người thực nghiệm từng ở đây.”
Lăng Vi nói: “Mảnh vụn ly thủy tinh này có thể là ai đó vô tình làm vỡ, khi bọn họ thu dọn, để lại một mảnh vụn nhỏ trong kẽ hở sàn nhà, không phát hiện…”
Ám dạ hồi báo: “Đúng, phu nhân, chúng tôi cũng suy đoán như vậy.”
Lăng Vi nhíu mày, nói khẽ với Diệp Đình: “Cho dù từng có nhóm người từng thực nghiệm ở đây… Vậy cũng không thể chứng tỏ là căn cứ mẹ nói…”
Cô hỏi thành viên ám dạ: “Các cậu kiểm tra thời gian nhà gỗ nhỏ này xây dựng.”
Khi mẹ để lại máy vi tính xách tay đó đã có căn cứ. Đã 20 năm trước. Nếu nhà gỗ này mới xây dựng gần đây, vậy chứng tỏ… nhà gỗ nhỏ này không phải căn cứ bọn họ muốn tìm.
Không bao lâu, ám dạ truyền tới tin tức: “Những tấm gỗ xây nhà gỗ này ngắn nhất là 12 năm.”
Lăng Vi và Diệp Đình đối mặt: “Hiển nhiên không phải căn cứ chúng ta muốn tìm…”
Diệp Đình lệnh ám dạ tiếp tục tìm kiếm, anh định đích thân đến nhà gỗ này xem thử, có lẽ có thể phát hiện bất ngờ khác.
Lúc này, mắt Lăng Vi chợt lóe, cô nói: “Chồng! Em đột nhiên nghĩ ra một chuyện!”
Tim Diệp Đình cả kinh, trong lòng biết cô nhất định lại nghĩ ra cách kỳ diệu gì! Anh bình ổn tâm trạng, hỏi cô: “Em nghĩ ra điều gì?”
Lăng Vi kéo ngăn kéo nhỏ trên kệ sách, cô lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra. Cô lật tới trang thứ tư: “Chồng, anh nhìn đi… Chúng ta còn có một bài thơ chưa giải!” Cô chỉ thơ, đọc: “Hồng đào tựa như cách nước mắt người, từng cánh hoa anh đào rơi.”
“Ừ…” Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn hàng chữ kia, nói: “Chúng ta sai phương hướng…”
Anh luôn cho người đào đồ trong rừng hoa đào ở trang viên.
Nhưng mà… Ý bài thơ này… Hẳn là nói cho bọn họ căn cứ này trong trong một rừng hoa đào?
Hiển nhiên Lăng Vi cũng nghĩ vậy, cô kích động nói: “Mau tìm đi, Tần Lĩnh, nơi nào trong núi Đại Ba có rừng hoa đào!”
Diệp Đình lập tức kéo máy vi tính tới trước mặt, tay anh gõ thật nhanh trên bàn phím.
Lôi Tuấn bị gạt sang một bên nhàm chán ca hát: “Tôi không có số mệnh đó, luân phiên cũng không đến phiên tôi… Anh hùng và mỹ nhân là một phe…”
Diệp Đình trợn mắt nhìn anh ta, Lôi Tuấn cười hi hi, ngậm miệng.
Lăng Vi cười, nhìn Lôi Tuấn
Kho nhạc Trung Hoa” này… không có một giây ngừng lại.
Diệp Đình nhanh chóng phong tỏa mấy vị trí, liền gửi cho ám dạ: “Lập tức tìm kiếm mấy chỗ này! Phải chú ý căn cứ dưới lòng đất!”
Lòng Lăng Vi đột nhiên trầm xuống, cũng không biết làm sao, cô có dự cảm xấu… Có lẽ, tìm được căn cứ này cũng chưa chắc có thể tìm được mẹ Diệp Đình…
Cô luôn có cảm giác, cho dù căn cứ này tồn tại, cũng không còn một người nào ở đó…
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy… căn cứ bí mật là thế nào? Chính là nơi không thể nào bị người khác tìm ra, nơi bí mật như vậy, không thể đóng căn cứ bên trong ở thời gian dài.
Diệp Đình hiển nhiên cũng nghĩ đến những điều này, nhưng hai người đều không nói ra…
Tìm được căn cứ trước rồi hãy nói, lỡ như có manh mối ngoài ý muốn…