Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong quán trà, Trịnh Minh nói vòng và vòng vèo, cuối cùng ông ta nói: “Liên quan tới chuyện mảnh đất này... tôi đã trở về thương lượng với đối tác, chúng tôi có thể ra giá đến năm trăm năm mươi vạn, ông thấy thế nào?”
Lăng Trí nói: “Giá tiền thì được rồi... nhưng chủ yếu là, tôi phải trở về thương lượng với con gái tôi nữa, tôi không biết con gái tôi và người mua đất bên kia thương lượng thế nào rồi, tôi phải trở về hỏi nó xem, nếu nó chưa đáp ứng người ta, tôi mới có thể bán cho ông được.”
Trịnh Minh vội vàng la lên: “Ai nha! Còn thương lượng cái gì nữa?! Ông không cần thương lượng lại đâu, cho dù con gái ông có đáp ứng người ta, người ta cũng không có khả năng ra giá cao như tôi đâu!”
Nhưng Lăng Trí khoát tay nói: “Làm người không thể như vậy được! Tôi vẫn nên trở về hỏi một câu xem thế nào, chờ lát nữa tôi sẽ trả lời ông!”
Cũng không chờ Trịnh Minh nói thêm gì nữa, Lăng Trí khoát quyết nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Trịnh Minh thầm nghĩ trong đầu, nếu không... bọn họ trực tiếp ra giá sáu triệu? Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải trả nhiều thêm năm trăm ngàn, ông ta lại không chịu.
Ông ta cứ ngồi yên do dự như vậy, Lăng Trí đã đi ra khỏi phòng bao.
Lăng Trí ra khỏi quán trà, trở về nhà. Lúc ông đi đến nhà kính mới mở, nhìn thấy Lăng Vi đang làm hoa cỏ giúp ông...
Tiểu Vi chuyển một cây lại một cây hoa vào trong chậu mới mua.
“Ai nha...” Lăng Trí lo lắng bước nhanh tới
Tiểu Vi, bây giờ cháu đang mang thai đấy, cháu không thể ngồi lâu được, mau đứng dậy đi.”
Lăng Vi mỉm cười nói
Không sao đâu chú, cháu cũng vừa mới qua.” Cô chống hai tay ở trên đầu gối, từ từ đứng lên, Lăng Trí vội vàng đưa tay đỡ cô dây.
Lăng Vi thật sự cảm thấy hơi đau hông... cô đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lăng Trí bê chậu cây Nguyệt Qúy cô vừa mới chuyển chậu sang bên cạnh.
Đều làm Lăng Trí vui mừng là... đúng như Diệp Đình đã nói, có hơn phân nửa hoa cỏ đều tốt. Bởi vì lúc ấy các chậu hoa đều bị đập vỡ, nên nhìn cảnh tượng đó rất dọa người.
Lăng Trí đau lòng nâng những cây hoa nhỏ bé này, dè dặt đem dời chúng vào trong chậu.
Lăng Vi cầm ly lên, rót một ly nước đưa cho Lăng Trí
Chú uống nước đi, nghỉ ngơi đã rồi hãy làm.”
“Được...” Lăng Trí chà xát tay, đến bên cạnh rửa tay, sau đó mới quay lại nhận ly nước. Ông vừa uống nước, vừa nghe cô hỏi: “Chú, hôm nay chú và Trịnh Minh gặp mặt, hai người đã nói chuyện những chuyện gì?”
Lăng Trí nói: “Ông ta nói có thể tăng giá tiền lên năm trăm năm mươi vạn.”
Lăng Vi híp mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên. Lăng Trí vốn đang cho rằng cô sắp nói gì đó, lại thấy cô đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, biểu tình như đang suy nghĩ điều gi đó.
Lăng Trí sợ quấy rầy cô suy nghĩ, nên không đuổi theo hỏi.
Lăng Vi ra khỏi nhà kính, suy nghĩ kỹ càng lại tất cả mọi chuyện, sau đó lập tức gọi điện thoại cho tiểu tam Bạo Phong
Tiểu Khải, bây giờ anh lập tức tung tin tức ra ngoài, khiến Chu Vân biết anh muốn mua đất.”
Tiểu Khải làm theo.
Chu Vân bên kia đang bốc lửa giận lên đến tận đỉnh đầu, những gã nhà giàu cô ta quen biết, tất cả đều cực kỳ không đáng tin! Cô ta nói với bọn họ, cô muốn bán miếng đất, người ta trực tiếp mắng cô ta là đồ gái điếm, tiện nhân. Cái đám súc sinh này, mắt chó coi thường người! Vừa nhìn thấy khuôn mặt vừa sưng vừa tím bầm của cô ta, dám chó này đã bị hù chạy mất dép, ai cũng không chịu tin tưởng cô ta thật sự có đất muốn bán!
Chu Vân giận đến nỗi phát điên lên, hôm nay ông ngoại cô ta lại bảo Trịnh Minh hẹn Lăng Trí ra ngoài! Bọn họ nhất định có thể trả giá cao!
“Fucking ——” Cả người Chu Vân đều đang đau nhức, bây giờ cô ta lại tức giận đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung.
Cô ta đang tức giận, đột nhiên nhận được điện thoại của một thiên kim danh môn cô ta quen trước kia, người phụ nữ kia hẹn cô ta đi dạo phố, Chu Vân càng tức giận hơn! Cô ta đang bị gãy chân, đi dạo phố cái đầu nó ấy!
Người phụ nữ kia liền than phiền nói: “Mấy ngày nay, ngày nào bạn trai tôi cũng mải mê chuyện mua đất! Chẳng ở cùng tôi gì cả, tức chết đi được!”
Đôi mắt của Chu Vân sáng lên!
Cô ta đảo đảo tròng mắt, vội vàng hỏi: “Bạn trai cô là ai? Vừa vặn tôi đang có hai miếng đất muốn bán, cô hỏi xem bạn trai cô có muốn mua hay không?”
“Cái gì?” Người phụ nữ kia hơi sửng sốt.
Chu vân vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang cần tiền, cha tôi có hai miếng đất muốn bán! Cô giúp tôi hỏi xem bạn trai cô có muốn tới xem hai miếng đất của tôi hay không, tôi và cô là chỗ quen biết với nhau, tôi nhất định sẽ lấy giá ưu đãi cho anh ta!”
Người phụ nữ kia “A” lên, gọi: “Long văn —— có người tìm anh bán đất!”