Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi bước nhanh tới bên cạnh Diệp Đình, cô nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Diệp Đình, thoáng bùng lên ngọn lửa giận.
Xung quanh Diệp Đình nhanh chóng trở lên yên lặng! Có mấy phóng viên vốn muốn chuẩn bị thêm nhiều tư liệu phỏng vấn, nhìn thấy sắc mặt của tổng tài Diệp kém tới cực điểm, tất cả bọn họ đều không tự chủ được lui về phía sau.
Mấy phóng viên vây ở xung quanh Diệp Đình nhường ra một con đường cho Lăng Vi, Lăng Vi đi tới bên cạnh Diệp Đình, nắm lấy tay anh, hỏi anh: “Sao vậy?”
Diệp Đình ôm Lăng Vi thoát khỏi đám người, bình tĩnh nói: “Chú nơi đó xảy ra chuyện.”
Lăng Vi chợt cả kinh!”Chú xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”
“Chú không nói tỉ mỉ, bên chỗ chú ấy cực kỳ ồn ào, anh không nghe rõ gì cả. Nhưng em đừng quá lo lắng, bên chỗ chú có người bảo vệ rồi. Em mau mặc áo khaác dài vào, chúng ta đi qua xem thế nào.”
Lăng Vi nhanh chóng đi mặc áo khoác vào, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn cũng đi theo, Hoa Thiểu Kiền phụ trách đưa mấy người phụ nữ về nhà.
...
Diệp Đình lái xe đến cổng vườn hoa ở khu ngoại ô.
Dưới ánh đèn ở vườn hoa, có hơn chục người đang đánh nhau, trong đó có bốn người cầm dao bị tám người bên ngoài vây công! Bọn họ đều vỡ đầu chảy máu, cả người đều là vết thương.
Lăng Vi chưa từng nhìn thấy trận đánh thế này, rõ ràng là người tiểu đội bóng tối đang thu thập đám tới gây chuyện kia.
Cách rất xa, Lăng Vi nhìn thấy toàn bộ thủy tinh trong vườn hoa vỡ tung tóe. Bên trong bị đập tơi tả!
Xung quanh hỗn độn.
Bốn năm mươi người nằm ngổn ngang ngoài cửa, còn cả dao mã tấu rơi đầy đất! Bọn họ đều ôm đầu, ôm bụng: “Gào khóc”! Còn có một bộ phận người chạy trốn, hiển nhiên số người tới đập phá vườn hoa không chỉ có thể này! Nhìn có vẻ như phải lên đến trên một trăm.
Tiểu đội bóng tối có tổng cộng tám người, có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể chống đỡ được hết!
Lúc xe của Diệp Đình đến gần, bọn họ nhìn thấy bốn người vừa mới bị vây công nhanh chóng bị toàn bộ đánh ngã, bộ âu phục màu đen trên người bọn họ đều đã rách rưới vương vãi vết máu.
Thành viên tiểu đội Bóng tối nhìn thấy xe của Diệp Đình đến gần, lập tức đứng thành một hàng, hành lễ với anh.
Lăng Vi thấy trên người bọn họ đều là vết thương, rõ ràng đối phương không phải là dạng hiền lành gì! Cô lại nhìn trong vườn hoa lần nữa, lửa giận lại chợt bay lên!
Hoa cỏ trong vườn hoa đều bị quật ngã, giẫm nát. Thủy tinh vương vãi khắp nơi, giống như vừa bị quái thú hung tợn càn quét qua!
Lăng Vi siết chặc quả đấm, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu: “ĐM! Ai làm?”
Có bản lĩnh thì hướng về phía cô đây này! Sao lại phá vườn hoa của chú, đúng là tiện!
Lăng Vi giận đến mức muốn giết người!
Xe của Diệp Đình vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, Lăng Vi đã mở cửa xe ra, Diệp Đình đạp gấp thắng xe, Lăng Vi nhanh chóng nhảy xuống xe. Tất cả mấy chiếc xe thương vụ đi phía sau chiếc MG của Diệp Đình đều đồng loạt dừng lại. Mấy chục người trong xe đều mở cửa xuống xe. Lăng Vi xuống xe, nóng lòng chạy vào trong vườn hoa, mới vừa chạy đến cổng vườn hoa, đã thấy Lăng Trí che đầu nằm ở cửa.
Trên mặt Lăng Trí bê bết máu, đôi mắt, lỗ mũi vừa xanh lại vừa tím, sưng như chiếc bánh bao đỏ!
Lăng Vi giống như hung thần, cả người đều tỏa ra sát khí!
“Ai đã làm chuyện này?”
Cô nghiến răng trèo trẹo hỏi.
Ánh mắt hung ác như muốn giết người!
Ánh mắt lạnh lẽ, như thổi ra một tầng sương lạnh!
“Tiểu Vi...” Lăng Trí nhìn thấy Lăng Vi, tâm tình lo lắng lập tức được buông lỏng không ít. Ông ấy khó khăn ngồi dậy, mắt đã không thể thấy rõ mặt người, chỉ có thể nhìn được một bóng người mờ mờ ảo ảo.
Lăng Vi chay tới đỡ ông ấy: “Chú...”
Trán Lăng Trí bị rách một đoạn dài bảy tám cm!
Trên đầu, trên quần áo dính đầy máu!