Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ trêu ghẹo: “Phụ nữ thật là đáng sợ... Trước kia lão Tam là một người trầm ổn như thế nào, nghiêm chỉnh biết bao nhiêu... bây giờ ở cùng cô gái Kaya này lại trở nên hư hỏng bấy nhiêu.”
Kaya trừng anh ta: “Chồng tôi hư thế nào? Anh ấy có xấu thế nào đi nữa cũng không xấu bằng anh được!”
Vinh Phỉ bĩu môi, còn chưa nói tiếp, đã thấy Hạ Tiểu Hi cong môi, đưa tay ôm lấy Lôi Tuấn: “Chồng, khuôn mặt của anh bị làm sao vậy? Sao lại đỏ thế này? Anh nhìn da anh này, bong tróc hết cả ra rồi! Bình thường em bảo anh chú ý chăm sóc da, anh lại cứ khăng khăng không nghe em!”
Lôi Tuấn bắt lấy tay cô: “Chồng em là đàn ông, chăm sóc cái rắm! Da anh bong tróc hả? Anh đang dán da giả, em cẩn thận nhìn lại đi, chồng em đẹp tự nhiên(*), sao có thể bong tróc da được?”
(*) Thiên sinh lệ chất
Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt: “Anh đúng là biết dùng thành ngữ...”
Hạ Tiểu Hi ôm lấy cánh tay anh ta nói: “Chồng ơi, lần hành động này thật là mạo hiểm! Em cứ ở nhà lo lắng sợ hãi mãi thôi, anh viết cho em bài thơ, giúp em thả lỏng ra nao.”
“A —— cái đó, vợ ơi... lưng anh ngứa lắm, anh muốn đi tắm, em không muốn kiểm tra giúp anh xem chỗ nào có sẹo à?”
“Không phải anh nói mình không bị thương sao?” Hạ Tiểu Hi nghi ngờ nhìn anh ta.
Lôi Tuấn khom người ôm cô kiểu ôm công chúa, anh ta vừa đi lên tầng, vừa thì thầm nói ở bên tai cô ấy: “Vợ không quan tâm đến anh, trái tim mỏng manh yếu ớt của anh bị tổn thương rồi...”
Hạ Tiểu Hi chu mỏ: “Sao em lại không quan tâm đến anh chứ! Vừa rồi em lo lắng cho anh gần chết! Em cũng đau lòng muốn chết đi được, biết không?”
“Biết, biết, tới đây... Chúng ta trở về phòng hôn hôn sờ sờ đi, để chồng xem em đau lòng như thế nào.”
Vinh Phỉ nhìn từng đôi từng đôi một rời đi, trong lòng cảm tấy rất ngứa.
Anh ta ngồi ở trên ghế sa lon một lát, không muốn về nhà lắm. Nhà anh ta lạnh như băng, nửa bóng người cũng không có, nói thế nào cô gái nhỏ Angel kia cũng muốn ở lại cô nhi viện, không chịu ở nhà anh ta. Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, chắc chắn cô ta đang ngủ ở cô nhi viện.
Vinh Phỉ tự rót thêm cho mình một ly rượu vang, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mắt, anh ta chợt thấy một bóng người diêm dúa lòe loẹt xuất hiện ở trong khói mù... như mộng như ảo.
Anh híp mắt lại, nhìn thấy bóng dáng kia bước từng bước một từ trên cầu thang đi xuống, về phía anh ta.
Vinh Phỉ bưng ly rượu lên, nếm thử vị rượu, rượu Lafite 82, hương vị nồng nàn, giống như người phụ nữ trước mắt này vậy...
Angel đứng ở bên cạnh anh ta, Vinh Phỉ thật sự rất bất ngờ... Lăng Vi không thích Angale, mà cô lại cho phép Angel vào nhà mình... anh ta đã nhận định người em dâu này rồi.
Angel khom người, nhìn chằm chằm vào anh ta, giơ tay lên cướp lấy điếu thuốc lá và ly rượu trong tay anh ta. Cô ta nhào vào trong ngực anh ta, cố tình hà hơi nói ở bên tai anh ta: “Tứ ca, không nhớ tôi sao? Sao lại uống rượu giải sầu một mình ở chỗ này?”
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, ngửi được mùi rượu trên người cô ta. Đôi mắt cô ta say sưa mông lung, ngay cả giọng nói cũng đều mềm nhũn.
Vinh Phỉ vòng tay vuốt ve eo của cô, cô ta mặc bộ đồ ngủ màu đỏ tía bằng lụa, xúc cảm trơn mềm.
Cô ta cắn môi nhìn anh ta: “Anh không hỏi tại sao em lại tới nơi này sao?”
Vinh Phỉ biết cô ta sẽ nói, rất cho mặt mũi đáp lời theo cô ta: “Tại sao?”
Angel cắn vành tai của anh ta, ngọt ngào nói: “Nhớ anh... Muốn gặp anh.”
Cô ta ôm lấy cổ anh ta, uốn éo người, ngồi ở trên đùi anh ta.
Tay của Vinh Phỉ vuốt ve trượt theo eo của cô ta đi lên, cô ta mềm mại nói: “Tứ ca, em đã quyên góp tất cả số tiền tiết kiệm của mình trước kia rồi, em không muốn đụng những đồng tiền dơ bẩn kia nưa. Hôm nay em cố gắng đi làm mấy việc bán thời gian, kiếm đủ hai trăm tệ mới dám tới gặp anh...”
Cô ta cần tiền ở trong tay, nhét vào trong cổ áo sơ mi trắng của anh ta. Bàn tay với những móng tay sơn đỏ, vỗ ở trên cổ áo của anh ta: “Hôm nay chị đây chọn anh, chị đây đã phải bán chút khí lực của mình để gặp anh một lần, chị đây kiếm tiền không dễ đâu.”
Cô ta đá đôi giày cao gót đi, giơ chân lên cho anh ta nhìn: “Anh nhìn xem, em phát tờ rơi cho người ta, một giờ được có sáu đồng, em đứng năm tiếng, tổng cộng mới được có ba mươi đồng... Ba mươi đồng, cũng không đủ gặp anh, em đi bán rượu cho người ta. Bán một chai rượu có thể kiếm mười đồng, nhưng nếu em không uống, những người đó sẽ không mua...”
Cô ta che cổ họng, khó chịu cau mày, đôi mắt say mông lung nhìn anh: “Mấy chai rượu trắng kia rất nặng, cổ họng em nóng ran lên rồi.”
Vinh Phỉ giơ tay lên xoa xoa mi tâm cho cô ta. Ánh mắt của cô ta trở nên chua chát, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng nhìn anh ta.”Em bán rượu đến nửa đên, tổng cộng mới bán được mười chai... Ông chủ nói em làm rất tốt! Ông ta nói: mấy cô gái pj rượu trong quán ông ta, cả nửa tháng trời cũng không bán được mười chai. Em thầm nghĩ trong lòng, đó là bởi vì bọn họ không có người muốn gặp...”