Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi ngồi vào ghế lái, từ từ thắt đai an toàn.
Cô không vội vàng khởi động xe, mà sờ bụng, nói với hai tiểu bảo bối: “Bảo nhi... mẹ muốn điên cuồng một lần, hai con đừng sợ nhé! Còn chưa ra đời, đã có thể trải nghiệm được cực hạn... các con sẽ mau chóng cảm thấy thôi... đây chính là vinh dự của hai con đấy, biết không?”
(Đại bảo, nhị bảo: Ma ma, chúng con còn chưa ra đời, mẹ đã nhồi nhét tư tưởng xấu này vào cho chúng con rồi, mẹ thật sự không sợ sau này chúng con trưởng thành sẽ thanh xuấtnhilamnhithắng vu lam sao?)
(*)Thanh xuấtnhilamnhithắng vu lam”: trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy
Lăng Vi nắm chìa khóa xe trong tay, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng tất cả đều thuận lợi! Hy vọng động cơ chạy thành công!”
“Ầm ——” Vặn chìa khóa khởi động, động cơ vang lên tiếng khởi động, vừa nghe thấy tiếng động này, Lăng Vi, giáo sư Trần, và Long Diệc Hân đều kích động đến nỗi muốn thét chói tai.
Giáo sư Trần che ngực lại, quá kích thích, tim ông không chịu nổi!
Lăng Vi nới lỏng bộ ly hợp trên xe, đạp cần ga: “Ầm ——” xe lập tức lao ra ngoài ——
Cô không chay vòng quanh trên quảng trường trong sở nghiên cứu, mà trực tiếp lái xe ra ngoài đường.
Sở nghiên cứu nằm ở vị trí cực kỳ hẻo lánh, bên ngoài là một đoạn đường dành cho xe chạy vừa dài vừa thẳng, trên đường chỉ có chiếc xe của cô điên cuồng phóng nhanh ——
Long Diệc Hân chạy thật nhanh ra cổng sở nghiên cứu, tầm mắt dõi theo chiếc xe hơi Lăng Vi lái, nhìn thấy chiếc xe dần chạy xa khuất tầm mắt.
Dưới nắng chiều, bóng đen kia, giống như tia chớp!
Tốc độ kia, tuyệt đối có thể bỏ rơi mấy chiếc xe thể thao cao cấp hiện đại nhất hiện nay mười mấy con phố!
Lúc Lăng Vi lái xe trở về, cả người cô đều hưng phấn đến nỗi ngay cả mắt cũng đỏ lên.
Long Diệc Hân và giáo sư Trần lại càng không khá hơn so với cô là bao, nhất đặc biệt là Long Diệc Hân, trảo tâm nạo phế —— ngay cả nằm mơ cũng có thể mơ ra công thức, thì có thể tưởng tượng được, anh ta quan tâm đến động cơ này như thế nào.
Lăng Vi vội vàng mở cửa xe, bước từ trên xe xuống.
“Tiểu Vi, chúc mừng cháu!” giáo sư Trần và Long Diệc Hân nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn cô không giống với trước kia nữa.
Long Diệc Hân thật sự rất bội phục Lăng Vi.
Bản thân anh ta là tiến sĩ về lĩnh vực cơ giới và tự động hóa, nhưng thành tựu của anh ta lại xa xa không đuổi kịp một phần trăm của Lăng Vi.
Dường như anh ta đã đoán được, Lăng Vi sẽ từng bước từng bước trở thành nhà thiết kế xe hơi đẳng cấp thế giới!
Mặc dù trong quá trình nghiên cứu đó, có không ít người trợ giúp cô, nhưng trong quá trình này, càng nhiều hơn là dựa vào nỗ lực của cô.
Bởi vì, cô dốc lòng nghiên cứu chế tạo động cơ, cô đều thuộc lòng mỗi một bộ phận cấu tạo nên xe hơi trong lòng. Cô hiểu rõ hơn so với bất kỳ người khác, nên thiết kế mẫu xe như thế nào, cô rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, thiết kế động cơ như thế nào mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất, như thế nào mới có thể tăng tốc độ tới mức cao nhất.
Long Diệc Hân khó che giấu được sự phấn khích của mình, anh ta bước nhanh chạy đến bên cạnh cô: “Như thế nào? Chạy tốt chứ?”
Lăng Vi nhướn mày, cười nói: “Còn có thể nhanh hơn!”
“Cái gì?” Long Diệc Hân đột nhiên bị cô đánh trở tay không kịp, hơi mờ mịt hỏi: “Còn có thể nhanh hơn? Em đừng lấy anh ra làm trò đùa, anh nhát gan lắm... không chịu được bị dọa đâu.”
“Ha ha...” Lăng Vi nói: “Anh Diệc Hân, anh sáng sủa hơn so với trước kia rất nhiều.”