Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Tuấn chớp mắt, bưng ly cà phê lên uống một hớp.
Anh ta đột nhiên nói: “Những cứ điểm này, chắc chắn là có bẫy, phải không?”
Diệp Đình nói: “Không sai! Nếu chúng ta tách riêng ra mỗi người đi đến một cứ điểm, chúng ta sẽ chẳng khác nào bánh bao thịt ném cho, có đi mà không có về.”
“Hả?” Lôi Tuấn kinh ngạc: “Anh, ý của anh là... Mấy con chip đánh dấu vị trí kho hàng này đều là giả?”
Diệp Đình nói: “Vị trí kho hàng không giả, nhưng mà, bên trong chắc chắn có mai phục.”
Lăng Vi lập tức gật đầu, đồng ý với lời giải thích của Diệp Đình: “Tôi còn nhớ Angel cố tình đề cập tới chồng tôi là cao thủ máy vi tính, nếu cô ta cũng biết chồng tôi là hacker hàng đầu... Hoắc ân và Lý Ân lại càng không thể không biết! Nói không chừng, bọn họ cố ý đưa mấy con chip này cho chúng ta nhìn!”
Nói đến đây, cô chợt hoảng sợ trợn to hai mắt nói: “Nói không chừng... Lý Ân cũng là giả!”
Diệp Đình gật đầu nói: “Rất có khả năng này.”
Lăng Vi còn nói: “Chúng ta nổ hỏng máy bay trực thăng, mặc dù là chuyện xuất kỳ bất ý(*), nhưng Lý Ân là con người tự đại, giảo hoạt, mà lại ham sống sợ chết, sao Lý Ân có thể tự mình đi đón loại nhân vật nhỏ như Angel? Nói không chừng, người chết kia đã đóng giả Lý Ân! Âm mưu này... thật sự không nhỏ đâu!”
(*)出其不意 chỉ hành độngbấtngờ ngoàiýliệu của người khác
“Đúng...” Lôi Tuấn buông ly cà phê xuống, đi vòng quanh hai vòng ở trước bàn làm việc, rốt cuộc cũng cảm thấy tỉnh táo lại không ít.
Anh ta nói với Diệp Đình: “Lần này lão quỷ Hoắc Ân, chơi cú này đẹp đấy! Giả bộ đưa một con bù nhìn cho chúng ta, sau đó làm cho chúng ta nhìn thấy con chip. Một khi đầu óc của chúng ta nóng lên, bị chiến thắng làm mờ đầu óc, sẽ bước vào trong cái bẫy rập to lớn mà bọn họ đã bố trí này!”
Kẻ thù quá xảo quyệt! Quá đáng sợ!
Lôi Tuấn dần rịn mồ hôi trên trán: “Chắc chắn bọn họ đã lập kế hoạch cho lần hành động này từ rất lâu, rất lâu rồi!”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa có cảm giác nghĩ đến mà sợ... Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, quá khó giải quyết, cảm giác duy nhất của anh ta bây giờ là mệt lử cả ngườ... Vừa rồi, lúc anh ta nhìn thấy những cứ điểm quân hỏa bí mật này, trong lòng cảm thấy hưng phấn! Anh ta chỉ có duy nhất ý tưởng ở trong đầu, chính là lập tức đi đến hang ổ của lão quỷ Hoắc Ân!
Cũng may, anh Đình và chị dâu đều tỉnh táo, nhìn thấu bản chất mọi chuyện, nếu không... sợ rằng lần này bọn họ sẽ gặp nạn!
Ánh mắt của Lăng Vi bỗng trầm xuống, cô nói: “Thật ra thì, chúng ta có thể giả vờ như không biết gì cả, chúng ta cứ đạp vào trong bẫy rập của bọn họ, làm cho bọn họ tưởng rằng chúng ta đã trúng kế của bọn họ, sau đó, chúng ta trở tay, rồi khiến đối phương trở tay không kịp!”
Lôi Tuấn bật cười “Ha ha”, nhiệt huyết nhanh chóng sôi trào lên!”Chị dâu, chị càng ngày càng có khí thế và phong phạm của chủ mẫu đương thời rồi đấy.”
Lăng Vi ngạo kiều hất cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình cong môi mỏng, mỉm cười với cô, khen cô: “Rất đẹp.”
Lôi Tuấn xoa xoa tay nói: “Nói làm thì làm đi, tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói với Lôi Tuấn: “Tôi và cậu sẽ đi đoạt lấy kho hàng của Hoắc Ân!” nói xong, rồi anh nói với Lăng Vi: “Vợ, bây giờ em nên làm gì, thì cứ làm cái đấy đi. Đi tham dự yến hội, tham dự buổi họp báo, thử nghiệm xe mới, hay mấy chương trình quảng bá hình ảnh dòng xe mới.”
“Được!” Lăng Vi và Lôi Tuấn và Diệp Đình vỗ tay, Lăng Vi đặc biệt lớn tiếng hét lên: “Mở toàn bộ!”