Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi gấp đến độ ruột gan lộn tùng phèo.
Cô gấp đến độ muốn đi nhà vệ sinh...
Không đợi cô đứng lên đi, Quân Dương đã chạy trước rồi.
Nhìn dáng dấp, có vẻ không chỉ có mình anh là gấp đâu?
Lý Thiên Mặc kiên nhẫn nghiên cứu khóa, ngay cả nước miệng cũng không nuốt, an vị nghiên cứu.
Quân Dương gấp gáp: “Anh Thiên Mặc, có được không? Không được thì tới em, anh Đình, gấp lắm muốn biết bí mật lắm rồi!”
Lý Thiên Mặc không nhịn được đưa tay lên: “Tôi không mở được thì cậu ta mở được? Mở mã khóa sao giỏi bằng tôi chứ!”
Quân Dương không phục, không đợi lời phản bác của anh, Lý Thiên Mặc đột nhiên kêu lớn: “Đừng cãi! Mở được ngay đây!”
Hơn bốn mươi phút đồng hồ, rốt cuộc --- két sắc "cạch" một tiếng mở ra.
Diệp Đình gật đầu nói: “Không tệ.”
Khóa này thực sự rất khó mở, muốn mở phải qua nhiều công thức toán, may mắn thì không thể nào mở được.
Tốc độ của Thiên Mặc cũng tương đối kinh ngạc rồi!
Quân Dương thấy tủ sắt mở ra thì một tay đẩy Lý Thiên Mặc sang một bên, tự tay đi lấy... móc ra một tờ giấy trắng và một cái dây chuyền.
Nhưng hận nhất là, trên tờ giấy trắng không viết gì cả!
Quân Dương trong nháy mắt cảm thấy bản thân bị chơi xỏ!
Nhưng khi nhìn thấy dây chuyền kia thì đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thân thể không yên, lui về sau nửa bước.
Anh chỉ vào sợi dây chuyền, nói: “Sợi dây chuyền này... Tôi cũng có một cái...”
Lấy trong người ra một sợi dây chuyền giống nhau y đúc, trên mặt dây chuyền hình kiếm có khảm một viên kim cương không nhỏ.
Chỉ là màu sắc mặt chuôi kiếm khác nhau, của Lý Thiên Mặc là màu đen sẫm, còn của An Kỳ Nhi là màu đỏ sậm.
Trái tim Lý Thiên Mặc đập mạnh, anh hỏi Lăng Vi: “Thân phận của cô gái kia là gì?”
Ngày hôm qua anh chỉ nhìn cô gái đó một lần, cũng chưa hỏi thân phận của cô ấy.
Đoàn người nhìn dây chuyền, trong lúc nhất thời... không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào.
Vì... hai dây chuyền giống nhau như thế.. chỉ có thể nói lên một điều...
Hoặc là, sợi dây chuyền này Lý Thiên Mặc nhặt được, hoặc là... anh và An Kỳ Nhi nhất định có quan hệ gì đó.
Mà An Kỳ Nhi là sát thủ... từ khi mới sinh ra đã bị huấn luyện thành một cỗ máy giệt người!
Sự thật này, Lý Thiên Mặc liệu có thể tiếp nhận?
Lý Thiên Mặc nhìn thấy vẻ mặt đoàn người ngưng trọng, lại hỏi: “Thân phận cô gái này là gì?”
Hôm qua lúc thấy cô gái này, người cô toàn vết xanh tím, mà ánh mắt lại đặc biệt bén nhọn! Cảm giác sát khí sắc bén này có giấu cũng không hết được!
Trái tim Lăng Vi đạp loạn, cô nuốt nước miếng, nghĩ thầm, chắc được tám chín phần rồi.
Thiên Mặc và An Kỳ Nhi... thật sự có khả năng là chị em ruột thịt!
Nhưng, cô không thể vội kết luận được, cô phải đợi hai ngày, nếu như kết quả giám định... thật sự chứng minh An Kỳ Nhi là chị của Thiên Mặc, khi đó cô sẽ quyết định xem có nói cho Lý Thiên Mặc chân tướng sự tình hay không.
Lăng Vi ổn định tâm tình, nói với Lý Thiên Mặc: “Cô ấy là An Kỳ Nhi, là bạn của Vinh tứ ca, gần đây cô ấy luôn bị nhức đầu, nên chúng ta mang cô ấy tới đây để Quân Dương giúp cô ấy phẫu thuật.”
Quân Dương thấy Lăng Vi cố ý không nói thân phận sát thủ của An Kỳ Nhi thì biết cô có toan tính, liền gật đầu: “Cô ấy vừa vào phòng phẫu thuật... có lẽ sẽ tiến hành trong hai ngày, cậu có lời gì, đợi sau khi cô ấy phẫu thuật xong hãy tự mình hỏi.”