Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đặc biệt vui vẻ, cốn còn muốn hỏi cặn kẽ công hiệu của dược.
Nhưng... ba vị lão nhân kia lại vội vàng lôi kéo hỏi hab Diệp Đình, Vinh Phỉ chuyện bọn họ sao tìm được thảo dược.
Lăng Vi cười lắc đầu.
sáng sớm ngày mai, Diệp Đình còn phải vào núi tìm trụ sở, cô cũng phải trở về sở nghiên cứu, cô phải xem xe mới thực nghiệm đến đâu rồi.
Không biết bên Quân Dương, Hàn Yến nghiên cứu tế bào chữa trị thế nào rồi?
Quân Dương, Hàn Yến, Đào Hoa, Chính Hiền đang trong phòng thí nghiệm đi ra thì vui mừng phát hiện Lăng Vi, Lôi Đình đã trở lại.
Bên cạnh Lăng Vi còn có một cô gái xinh đẹp nhưng phần cằm hơi xanh tím.
Lăng Vi giới thiệu với họ: “Đây là bạn của Vinh tứ ca, An Kỳ Nhi.”
An Kỳ Nhi lãnh đạm quay mặt qua.
Lăng Vi lập tức ôm lấy Đào Hoa và Chính Hiền, hỏi bọn họ: “Thế nào rồi? Có kết quả gì mới không?”
Đào Hoa cười ôm cô, nói: “Rất rất tốt! Giờ em đã hiểu hơn nhiều rồi!”
“Thật sao?” Lăng Vi vui vẻ hỏi cô: “Có tiến triển gì thế?”
“Chị dâu, qua bên kia ngồi nói đi.” Chính Hiền kéo các cô đi đến bên cạnh bàn tròn nhỏ ngồi xuống.
Đào Hoa cười nói: “Có! Nhất định là có!”
Cô mặt mày hớn hở, đặc biệt vui vẻ nói: “Giờ em hoàn toàn bị mê hoặc rồi! Tiểu Vi, Tiểu Đình, hai người chắc chắn không biết, trong cơ thể chúng ta tế bào nhỏ nhất là hồng cầu, tế bào lớn nhất là thần kinh! Nhưng những tế bào này phải dùng kính hiển vi mới có thể quan sát được, hơn nữa... tế bào thật sự rất rất nhỏ! Hai người biết trong cơ thể chúng ta là do bao nhiêu tế bào đó tạo thành không?”
Lăng Vi cố ý mở lớn hai mắt, hỏi cô: “Bao nhiêu?”
Đào Hoa kích động nói: “Năm trăm tỷ tế bào!”
“Oa! Nhiều vậy...”
Lôi Đình kinh ngạc: “Năm trăm tỷ.. Ai bảo chúng ta không có tiền! Hóa ra, mỗi người chúng ta ai cũng giàu có như vậy...”
Lăng Vi vỗ tay Lôi Đình nói: “Đàn ông còn giàu hơn chúng ta, mỗi ngày có thể hiến vài trăm triệu...”
“Phụt -----” Đào Hoa phụt cười... Chính Hiền ôm mặt, tôi cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.
Đào Hoa ngửa đầu haha vui mừng: “Tiểu Vi, đó là do chồng chị lợi hại...”
Lăng Vi hỏi cô: “Chồng em không lợi hại sao?”
“Khụ khụ -----” Hàn Yến ra vẻ chồng cô còn đứng ngay bên đây...
Mặt Đào Hoa hồng hồng: “Cũng không tệ lắm...”
Lăng Vi và Lôi Đình cười lớn, Lôi Đình nói: “Chồng tôi cũng không tồi.”
Hàn Yến định rời đi... “Tôi còn chút chuyện, tôi đi trước...” Đào Hoa lại kéo anh ngồi trên ghế, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Quân Dương: “....”
Anh nhìn Chính Hiền, nhướng mi mắt nhìn cô...
Chính Hiền mặt đỏ bừng, sao cô ấy không biết xấu hổ còn ngồi trên đùi ảnh thế... Quân Dương nhìn bộ dạng xấu hổ của cô thì trong lòng ngứa ngáy, trực tiếp kéo cô, ngồi xuống vị trí của cô, ôm cô vào ngực.
Chính Hiền ngồi trên đùi Quân Dương, tựa như ngồi trên đinh, không thể ngồi yên được...
Quan Dương bá đạo ấn cô xuống, làm cho cô ngồi yên.
Lăng Vi cười vui vẻ hỏi Đào Hoa: “Nói tiếp đi.. 500 tỉ, sau đó thì sao?”
Đào Hoa cười một lúc lâu, rồi nói: “Lúc em mới phát hiện thì cũng hết hồn, năm trăm tỉ, nhiều như vậy, năm trăm vạn em còn chưa từng thấy! Sai rồi, năm mươi vạn còn chưa thấy ấy chứ, nếu là tiền thì còn tốt nữa...”
Cô ở đây mơ đẹp một hồi, nói tiếp: “Ai da... Giờ em ngày ngày quan sát tế bào trong cơ thể Hàn Yến, cảm thấy rất vui vẻ nha...”
Cô đột nhiên cảm thấy... nói như vậy quả thực không có được thục nữ lắm..