Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ hăm hở hiện giờ của Diệp Đình, anh muốn đối phó với những kẻ này, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Đình ôm lấy mặt cô, hôn cô: “Nghĩ gì vậy?”
Lăng Vi cười tươi: “Nghĩ xem sao mà chồng em đẹp thế… mê hoặc em đến choáng váng quay cuồng luôn rồi, biết phải làm thế nào bây giờ?”
Diệp Đình ra vẻ kinh ngạc nói: “Choáng váng quay cuồng? Vậy thì phải đến bệnh viện khám xem sao rồi…”
“Lăn sang 1 bên đi!” Lăng Vi nhấc chân muốn đạp anh.
Diệp Đình bật cười, nói bên tai cô: “Nhìn em vội vã đến thế nào kìa… anh mới trở về được có mấy phút, mà em đã gấp đến mức yêu cầu đến hai lần liền rồi…”
Lăng Vi vừa cười vừa cào anh: “Không biết xấu hổ!”
Lúc Diệp Đình rời đi, cả chân lẫn tay Lăng Vi đều mỏi nhừ… cô ngồi trên ghế salon đắp chăn len lớn, xem lại video đã quay.
Lôi Đình bưng một ly sữa bò nóng đến cho cô.
Lăng Vi đang nhìn đóa hoa nhỏ màu tím mà Diệp Đình hái tặng cô, đưa tới trước mặt… cô còn nói: “Phá hư hoa cỏ cây cối! Anh có biết bông hoa nhỏ kia phải chịu bao nhiêu đau đớn không? Nó đang kêu ôi chao ôi chao kia kìa, anh không nghe thấy sao?”
Diệp Đình nói: “Nghe thấy… buổi tối chính em chẳng kêu như vậy còn gì.”
Lôi Đình đang đứng cạnh Lăng Vi, cô nghe thấy đoạn hội thoại này của hai người…
Đột nhiên Lôi Đình ngồi xuống, theo sát Lăng Vi, nhìn xuống màn hình điện thoại của cô, Lôi Đình đột nhiên nhạo báng: “Chị dâu, vừa nãy chị nói sai rồi… tại sao bông hoa kia lại có thể kêu ‘ôi chao ôi chao’ được cơ chứ? Nhất định nó sẽ kêu là ‘A… nhẹ một chút! Người ta đau lắm… Hẳn là kêu như vậy nhỉ…?”
“Phụt——” Lăng Vi đang uống sữa tươi, bị cô nói thế khiên sặc luôn, một hớp sữa bò phun thẳng lên mặt Lôi Đình.
Lôi Đình mặt đầy hoa… cô đảo đảo mát, chỉ cảm thấy sưa bò trên mặt đang ‘ tí tách’ chảy xuống…
“Ha ha ha… thật xin lỗi…” Lăng Vi cười đến rút gân, vội vàng cầm khăn giấy lau cho Lôi Đình: “Tiểu Đình à, em đúng là ngày càng hư hỏng đấy…”
Lôi Đình muốn khóc, cô phải tiện đến thế nào chứ… đây đều là cô tự tìm mà… nếu như cô không đi đùa giỡn chị dâu, thì ắt cũng sẽ không bị phun chỗ sữa bò này lên mặt!
Lôi Đình vừa khóc vừa đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt.
Cô vừa đi, vừa nói: “Em ngày càng hư hỏng như thế, còn không phải là học chị hay sao! Chị phun cũng đủ chính xác lắm luôn ấy! Hơn phân nửa vào hết miệng em rồi này!”
Vừa nãy cô đang nói đến đoạn: “Hẳn là kêu như vậy nhỉ…” cái chữ ‘nhỉ’ đó của cô còn chưa nói hết, miệng vẫn đang mở thật lớn… chị dâu liền phun thẳng…
‘Hu hu hu… lão nương đây trừ nước miếng của Hoa Thiếu Kiền ra… còn chưa từng ăn nước miếng của người khác đâu… chị dâu. Bây giờ thì tiện nghi cho chị rồi! Em liều mạng với chị!”
Lăng Vi cười rút gân: “Đáng đời! Lần tới muốn chỉnh chị, nhớ là phải cân nhắc kĩ một chút!”
Trong đầu Lôi Đình đến nghĩ cũng không dám nữa…
Sau này cô vẫn nên đàng hoàng một chút thôi, lần này bị phun đầy mặt, không biết lần tới là gì nữa…
Lỡ như chị dâu đang luyện phi tiêu… thứ kia cũng không có mắt đâu a…
Lôi Đình đi tắm, Lăng Vi lập tức kết nối video call với Diệp Đình: “Ha ha… chồng à… em nhớ anh!” cô kể lại những lời vừa nãy Lôi Đình nói với cô cho Diệp Đình nghe.
Khóe miệng Diệp Đình giật một cái, nói: “Vẫn là tiểu Đình nói đúng… đóa hoa kia quả thật kêu như vậy.”
“Ha ha…” Lăng Vi cười lớn, đột nhiên Diệp Đình nói: ‘Anh cảm giác xung quanh đây có chút không đúng… Xuỵt…”
Lăng Vi lập tức khẩn trương không lên tiếng nữa, Diệp Đình lại nói: “Nơi này có một số loài cây nhỏ hình dáng kỳ quái, rõ ràng gân nghiêng về bên trái thì rất rộng, còn nghiêng về bên phải lại hẹp.”
“A?” trái tim Lăng Vi đập thình thịch, có phải Diệp Đình tìm được thứ cỏ kia rồi không?
Diệp Đình giơ lá cây đến trước ống kính, Lăng Vi nhìn chằm chằm một lúc, quả nhiên thấy đúng như lời anh nói.
Diệp Đình nói: “Bây giờ anh sẽ để máy bay trực thăng đi đón em! Những loại cây này, sở dĩ lá của nó lệch nhau như thế, nhất định là có thứ gì đó ức chế sự sinh trưởng của có… thế nên, chúng ta gần tiến đến gật vật kia hơn một chút nữa rồi.”