Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi luật sư Triệu đi, Hàn Yến trở lại trong phòng.
Nhiệt độ trên người anh đang rất lạnh, sau khi nằm vào chăn, anh không lập tức ôm lấy cô.
Nhưng Peach phát giác ra có điều gì đó không đúng... cô mở mắt ra, cau mày nhìn anh. Hàn Yến mỉm cười với cô: “Sao em lại tỉnh?” Anh giơ ngón tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Peach chớp chớp mắt nhìn anh: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai? Em nghe thấy anh như vừa nói chuyện phiếm với ai đó?”
Hàn Yến nói: “Đó là do em nằm mơ thôi...” Anh ta mỉm cười, sát lại gần hôn cô: “Em ngủ tiếp đi, em mới chỉ ngủ có hai giờ.”
Peach ôm lấy anh, lắc đầu nói: “Không ngủ được...”
Anh hôn lên trên môi cô, trêu ghẹo hỏi cô: “Sao em không ngủ được? Hưng phấn?”
Peach bật cười, thành thực nói: “ Ừ... Quá hưng phấn!” Cô ôm lấy anh, lại hỏi: “Anh nói thật với em, vừa rồi anh nói chuyện với ai? Em còn nghe thấy công chứng công chiếc cái gì đó?”
Hàn Yến không muốn nói dối, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào... Anh ta chỉ có thể hôn cô, không để cho cô tiếp tục hỏi nữa.
Anh hôn cô thật sâu, dời sự chú ý của cô đi, sau nụ hôn điên cuồng như bão táp, cô mệt mỏi tê liệt, ngủ thiếp đi.
Hàn Yến nhẹ nhàng ôm cô, gửi tin nhắn cho Quân Dương: “Hình như anh hơi sốt nhẹ.”
“Được! Em sẽ lập tức mang thuốc tới, anh đừng có chạy lung tung!”
45 phút sau, Quân Dương và Chính Hiền chạy tới, Hàn Yến mời bọn họ vào phòng khách, Quân Dương vội vàng lấy dung dịch thuốc ra, tiêm cho Hàn Yến.
Hàn Yến mê mang một lúc, rồi cảm thấy tốt hơn nhiều.
Sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Quân Dương nói: “Anh định từ chức... sau này muốn chú tâm nghiên cứu ngành khoa học sinh vật học tế bào...”
“...” Quân Dương ngây dại, rất lâu sau mới nói: “ Anh, cách hành như cách sơn (*)... anh có tiếng tăm ở trong giới địa chất quốc gia... anh đang thành công như vậy, bây giờ nói bỏ là bỏ được sao?”
(*)隔行如隔山: Không trong cùng một ngành thì sao hiểu được ngành đó.
Hàn Yến cười nói: “Không quan trọng. Anh nghĩ, mình có thể phát triển tốt ở bất kỳ lãnh vực nào.”
Anh thản nhiên nhìn Quân Dương và Chính Hiền, anh nói: “Giản Ninh là chị dâu của các em, anh đã cam kết phải chăm sóc cô ấy cả đời, anh không thể phụ lòng cô ấy được.”
Anh nói “Không thể”, mà không phải là “Không muốn“.
Không muốn, chỉ là suy nghĩ mà thôi. Còn không thể, ý nghĩa là anh đã hạ quyết tâm, không cho phép sửa đổi, cũng không cho phép lơ là. Anh muốn thực hiện nó!
Quân Dương và Chính Hiền đã đoán được nửa đoạn trước, nhưng... không nghĩ đến chuyện anh Yến, lại muốn tự chữa bệnh cho mình?
Hàn Yến nói: “Trên thế giới này, có rất nhiều việc người ta không thể kiểm soát được. Vì vậy, trước khi anh Đình chưa tìm được dì Khanh, anh không thể ngồi yên chờ chết được. Anh không thể giao mạng sống của mình cho người khác. Nếu anh chết, anh sẽ cực kỳ có lỗi với cha mẹ anh, có lỗi với Ninh Ninh, cũng có lỗi với chính anh. Anh phải phát huy hết khả năng của mình để cứu chính mình.”
Chính Hiền cầm khăn giấy bụm mặt, rơi nước mắt “Hu hu“.
Quân Dương vỗ vào bả vai của Hàn Yến: “ Được, lúc nào anh muốn đến chỗ em, anh cứ trực tiếp tới. Em sẽ chuẩn bị trước cho anh một số tài liệu.”
“Ừ. Có thể hai ngày nữa anh sẽ qua, em giúp anh chuẩn bị một phòng trăng mật, Ninh Ninh chắc chắn sẽ muốn đi cùng anh.”
Chính Hiền bật cười, cô ấy vừa lau nước mắt, vừa cười.
Quân Dương cũng mỉm cười: “Được, em sẽ chuẩn bị hai căn phòng! Em và vợ em cũng trăng mật!”
Chính Hiền thẹn thùng giơ tay lên đánh Quân Dương.
Sau khi hai người đi, Hàn Yến mặc tạp dề vào phòng bếp nấu cháo.