Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô gái tốt như Hoa Đào, ai không thích chứ…
Mẹ Hàn, ba Hàn đều hận không thể lập tức đánh thức Hàn Yến, bảo anh nhanh chóng lấy cô gái người ta về nhà. Cô gái tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm nha!
Nhưng hơn nửa tháng qua, từ đầu đến cuối không thấy Hoa Đào có tình ý đặc biệt gì với Hàn Yến… Bọn họ cũng không nói thể nói gì.
Từ Phi kiểm tra kỹ cho Hàn phu nhân xong, đi ra ngoài gõ cửa phòng Hoa Đào.
Hoa Đào bước xuống chạy đi mở cửa, lúc mở cửa, thấy Từ Phi ở ngoài, cứng đờ như gỗ…
Từ Phi không đầu không đuôi nói một câu: “Loại gia đình bất hòa như bọn họ, không phải chỗ tốt! Không đến cũng được! Tới nhà tôi đi… Chỉ có một mình tôi, sẽ không có ai làm khó em.”
Hoa Đào sửng số hồi lâu, cô khó khăn mở mắt. Mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp với Từ Phi.
Từ Phi chợt vui vẻ: “Em mau đi ngủ đi.”
Hoa Đào mờ mịt gật đầu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Từ Phi xoay người rời đi, đi hai bước, lại quay đầu… Vô cùng thâm tình nhìn cô chằm chằm, anh ta mấp máy môi, nói tiếp: “Tôi sẽ tốt với em. Tốt hơn bất kỳ người nào.”
Lại cảm thấy những lời này rất yếu ớt không có lực, cũng không biết trúng gió gì, lấy năm tấm thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân ra: “Sau này đều giao cho em giữ.”
Anh ta chỉ chứng minh nhân dân: “Ngày sinh trong chứng minh nhân dân là mật mã thẻ ngân hàng của tôi.”
Hoa Đào bị dọa sợ, mờ mịt cầm thẻ ngân hàng của anh ta, chỉ cảm thấy nóng phỏng tay nha… Cô yếu ớt hỏi: “Anh… Cái đó, ách… Tôi có thể mạo muội hỏi…. Anh muốn theo đuổi tôi sao?”
Gương mặt tuấn tú của Từ Phi trong nháy mắt đỏ lên, đeo mắt kính gọng vàng cũng không che giấu được thẹn thùng lúng túng trong mắt anh ta.
Hoa Đào cười cười, cô chỉ đầu mình, nói: “Bây giờ, đầu óc không linh hoạt… Chờ tôi nghỉ ngơi thật tốt, sẽ suy nghĩ chuyện anh muốn theo đuổi tôi.”
“Được được.” Từ Phi vội gật đầu, Hoa Đào nhét thẻ ngân hàng và chứng minh nhân dân vào tay anh ta.
Tay anh ta ấm áp khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô cũng có máu có thịt! Không nề hà cực khổ, không cầu hồi báo, vất vả chăm sóc người kia gần một tháng lại đổi lấy sỉ nhục và chửi rủa của người nhà anh, đổi lại là ai cũng tức giận.
Lúc này Từ Phi dùng lời nói và hành động chất phác nhất cho cô ấm áp, thật sự… rất làm cô cảm động.
Nhưng bây giờ cô thật sự không thể nào suy tính, cô cực kỳ nghiêm túc cười với anh: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Từ Phi rất vui. Anh ta vốn định vĩnh viễn chôn phần tình cảm này trong lòng, dù sao Yến Lục theo đuổi Đào Hoa trước anh ta, mà khi đó, anh ta cũng không có tình ý gì với cô gái này.
Nhưng tiếp xúc nhiều ngày, anh ta thật sự bị cô gái này mê hoặc. Sự kiên trì, ngốc nghếch trên người cô thật khiến người khác đau lòng! Thấy cô bị Hàn Linh Tê khi dễ, anh ta quả thực không nhịn được!
Anh ta liền nghĩ, bây giờ mình tới bày tỏ với cô, cô nhất định rất vui, một khi vui là có thể quên đi chuyện không vui.
Anh ta hy vọng cô có thể luôn cười vui vẻ, mãi cười… Anh ta không muốn nhìn thấy cô cực khổ, không vui như vậy.
Hoa Đào nhìn anh ta đi về phòng mình, lúc này mới đóng cửa. Cô hơi lờ mờ, hoàn toàn không cảm giác được Từ Phi thích cô nha…
Mẹ ơi… số đào hoa của cô tới thật sao?
Mặc kệ, quá mệt, ngủ!
Qua một đêm phấn đấu, đầu óc Diệp Đình, Lý Thiên Mặc, Quân Dương, Kaya quay cuồng.
Mấy chuyên gia cũng không nghỉ ngơi, cùng nghiên cứu suốt đêm.
Kaya nói: “Trước kia tôi từng xem ghi chép trong quyển sách cổ của gia tộc, nói là nhiễm sắc thể là tái thể DNA, cho nên khi nhiễm sắc thể bị mất đoạn hoặc lặp đoạn, hoặc chuyển đoạn, hoặc đảo đoạn thì sẽ tạo thành hiện tượng biến dị…”
Kaya cực kỳ nắm rõ nội dung quyển sách cổ kia.
Quân Dương và các chuyên gia nghe vô cùng nghiêm túc. Rối rít gật đầu, ghi chép lại.
Ba Kaya là thủ lĩnh cao nhất ở chỗ bọn họ, nội dung sách cổ gia tộc truyền thừa không được tiết lộ ra ngoài, nhưng bây giờ cứu Hàn Yến là quan trọng nhất, cô cũng không đoái hoài được nhiều như vậy.
Mọi người nghe cô giảng giải, đột nhiên hiểu ra! Có chuyên gia nói: “Nội dung này của cô rất có ích.”