Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mẹ Hàn giận đến run lẩy bẩy, bà nói với Hàn Linh Tê: “Chỗ này không cần con giúp, con mau về nhà đi.”
Hàn Linh Tê tức giận, hất tay đi ra ngoài.
Lúc tới cửa phòng bệnh, cô ta liếc mắt, trừng Lăng Vi: “Nếu các người không chữa khỏi cho anh tôi, các người không yên với tôi đâu! Còn có đám chuyên gia kia, mỗi một người đều như phế vật! Chút bệnh như vậy cũng không trị hết! Còn làm chuyên gia gì!”
Lăng Vi lập tức nổi giận! Vô cùng tức giận! Cô ta bị thiểu năng phải không? Ngu đần!
Tính tình Lăng Vi vốn không tốt, trực tiếp đâm cô ta: “Cô có bị bệnh không? Chưa uống thuốc à? Đồ kiến thức nông cạn! Ai không muốn Hàn Yến sớm tỉnh lại? Ai không lo lắng bằng Hàn Linh Tê cô? Chuyên gia người ta bận đến chóng mặt, ngay cả nước bọt cũng không có thời gian nuốt, không có thời gian ngủ, hơn nửa tháng, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ! Người bình thường đều không chịu hổi! Huống chi bọn họ phải dùng lượng lớn bộ não mỗi ngày! Như thế mệt bao nhiêu, cô không biết sao? Cô bị ngu à? Đang nói tiếng người sao?”
Lăng Vi giận đến độ muốn vung tay đánh chết cô ta, nhưng Hàn Linh Tê chạy quá nhanh, cô không đuổi kịp, bằng không làm thế nào cô cũng phải nhấc chân hung ác đạp cô ta!
“Ngu đần!” Lăng Vi mắng một câu, cô cũng không để ý mẹ Hàn ở trong phòng có nghe được hay không, cô không nhịn được, cô muốn mắng người.
Lăng Vi giận đến cả người bốc cháy!
Nửa đêm, mẹ Hàn bảo mọi người đi nghỉ ngơi. Lôi Đình và Lăng Vi mang thai, thức đêm không tốt, hai người liền đi nghỉ trước. Kaya đi tìm Diệp Đình và Quân Dương xem cô có thể giúp gì không.
Việc chăm sóc người khác, cô thật sự không thể giúp gì nhiều. Lúc cô lên đại học, có học một môn thuyết tiến hóa tế bào, cũng không biết có hữu dụng hay không. Mặc kệ có giúp được không, dù sao cô cũng phải đi xem thử. Nếu không, không yên tâm.
Lúc Hàn Linh Tê tới, thấy Chính Hiền, Hoa Đào, Hạ Tiểu Hi và mẹ cô ta đang xoa vai, bóp chân cho Hàn Yến.
Mặt Hàn Linh Tê đầy không cam lòng đi vào, nhỏ giọng lầm bầm: “Đàn bà hèn hạ đó không phải cũng không ở lại sao? Còn không biết xấu hổ mà mắng tôi?”
Hạ Tiểu Hi là một trái hồng mềm, cô mơ mơ màng màng, cũng không nghe rõ Hàn Linh Tê nói gì.
Tuy Chính Hiền biết điều, tính cách tốt, thường xuyên bị khi dễ, nhưng chị em của cô bị người khác chửi rủa, cô không thể nhẫn nhịn!
Chính Hiền nói: “Kaya đến phòng thí nghiệm, người ta đi phụ giúp. Cô làm gì? Cô có tư cách gì soi mói tật xấu của cô ấy?”
Mẹ Hàn thấy bầu không khí lại căng thẳng, liền quát Hàn Linh Tê: “Hơn nửa đêm, con tới đây làm gì? Có thể giúp một tay thì giúp, không giúp được liền đi về nhà!”
Hàn Linh Tê ủy khuất nói: “Ban ngày con về nhà ngủ một giấc, nghĩ đến tối mọi người đều không có tinh thần, con tới chăm sóc anh con! Bây giờ con tới các người còn mắng con!”
Trong lòng mẹ Hàn tức giận, nhưng Hàn Linh Tê nói đúng, bây giờ Hoa Đào, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi đều mệt đến cay mắt, tay mỏi… Thức trắng cả đêm, sao thân thể chịu được.
Mẹ Hàn nói với bọn họ: “Các cháu đều đi nghỉ ngơi đi, dì và Linh Tê chăm sóc Tiểu Yến.”
“Được.” Ba cô gái đều không từ chối, lập tức về phòng mình ngủ. Ngày mai còn phải bận rộn. Đây là một quá trình lâu dài, phấn đấu gian khổ, không phải chuyện ngày một ngày hai.