Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ cho Quân Dương hai quyền: “Tiền đồ đâu?”
Quân Dương khó chịu không nói nên lời.
Nhưng khi anh ta nhìn Diệp Đình và Vinh Phỉ, giống như có cây kim trong lòng.
Diệp Đình vỗ vai Quân Dương: “Không sao, sẽ có cách. Cậu dẫn ôi đi xem thử quá trình tế bào biến dị.”
Trước kia, Diệp Đình luôn chú ý tiến triển chỗ Hàn Yến, có Lý Thiên Mặc và Quân Dương ở đấy, anh cũng không lo lắng. Hơn nữa, tất cả mọi người đều rất nỗ lực, thật sự nghiên cứu ra thuốc giải.
Điều này anh cũng nghĩ gần giống, chẳng qua không nghĩ tới… Điều chế ra thuốc giải, nhưng sau khi Hàn Yến uống thuốc giải, không chỉ không khỏe lên, ngược lại nghiêm trọng hơn!
Diệp Đình đột nhiên cảm thấy tình hình nghiêm trọng, anh phải sang đây xem thử! Dù bỏ qua thời cơ tốt nhất để giết Paul Luis! Anh cũng không thể mặc kệ anh em anh!
Quân Dương biết gần đây Diệp Đình bận đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có, anh đang chuẩn bị giết Paul Luis, bây giờ xem ra, tất cả đều phải trì hoãn.
Diệp Đình ngồi trước máy vi tính nửa ngày, Lý Thiên Mặc cũng chạy về.
Lý Thiên Mặc thấy Diệp Đình, ưu tư căng thẳng sắp bùng nổ trong nháy mắt hòa hoãn lại. Không biết tại sao, vừa thấy Diệp Đình, tất cả mọi người đều bình tĩnh.
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc ngồi trước máy vi tính, cẩn thận nghiên cứu tế bào biến hóa, Diệp Đình nhìn công thức tính toán, hoàn toàn không sai.
Hơn nữa thuốc giải Quân Dương tạo ra cũng đúng hoàn toàn.
Nhưng mà… Tại sao Tiểu Yến uống xong thì càng ngày càng nghiêm trọng chứ? Lý Thiên Mặc sắp sụp đổ, bảo anh ta tính toán công thức lần nữa, không phải là không được, nhưng… Tính ra, cũng không trị hết cho Hàn Yến, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàn toàn không thấy được hy vọng. Lý Thiên Mặc chỉ cảm thấy nhìn gì cũng đều là đen.
Buổi tối, Chính Hiền cũng trở lại, tuy cô đi lang thang bên ngoài, nhưng cô luôn chú ý tình hình nơi này.
Cô đi tới phòng bệnh của Hàn Yến, mẹ Hàn đang lau nước mắt, vẻ mặt ba Hàn buồn thiu. Đến lúc này, bọn họ mới thật sự cảm giác được nguy cơ!
Em gái Hàn Yến – Hàn Linh Tê đứng bên cửa sổ, đi qua đi lại. Ngón tay nhỏ dài xoa trán, móng tay đỏ thẫm khiến sắc mặt trông ảm đạm hơn.
Người Hàn gia thật sự lo lắng muốn chết.
Tần Sênh và Kaya thấy Chính Hiền đi vào, liền kêu cô ta qua ngồi. Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi ngồi cạnh Chính Hiền, mọi người trong phòng không nói lời nào, Lôi Tuấn và Tần Sênh đi ra phòng bệnh, tìm Diệp Đình và Quân Dương cùng nhau nghĩ cách, ba Hàn cũng đi ra ngoài theo.
Trong phòng chỉ còn lại phụ nữ.
Hoa Đào bận bịu trước bận bịu sau, một hồi lau tay, một hồi lau chân. Một hồi đổi thuốc nước, một hồi đút nước, một hồi đổi túi đi vệ sinh.
Lôi Đình, Chính Hiền, Hạ Tiểu Hi và Kaya cùng phụ cô, mẹ Hàn khóc mãi, vừa khóc vừa đấm bóp cho con trai bà, bất tỉnh hơn nửa tháng, người cũng cứng đờ rồi!
Kaya đổi thau nước cho Hàn Yến, Hoa Đào lau mặt cho Hàn Yến.
Kaya đặt thau nước xuống, khoanh tay ngồi trên sofa, cô trừng mắt về phía cạnh cửa sổ. Kaya hừ một tiếng, nói: “Hàn Linh Tê, cô là em gái Hàn Yến, việc chăm sóc Hàn Yến, cô không chủ động gánh vác, cũng không nên chỉ đứng nhìn chứ?”
Kaya ở trong phòng bệnh cả buổi chiều, chỉ thấy Hoa Đào bận trước bận sau, mẹ Hàn, Chính Hiền, Lôi Đình, còn có Hạ Tiểu Hi đều là Hoa Đào nhờ bọn họ giúp gì, bọn họ liền giúp cái đó.
Hàn Linh Tê không động tới một đầu ngón tay.
Kaya cô là bạn của Hàn Yến, trong lòng cô sốt ruột, hy vọng Hàn Yến nhanh chóng tỉnh lại, nên cô nguyện ý phụ giúp những việc này, nhưng, cô không ưa! Đây chính là em gái ruột! Anh ruột mình hôn mê bất tỉnh, cô ta khoanh tay đứng nhìn? Còn có nhân tính không?
Mọi người đều nói “Bệnh lâu không có con có hiếu, nhân tình ấm lạnh tôi tự biết.” Ý là, bệnh nặng nằm liệt giường thời gian quá lâu, con cái hiếu thuận đi nữa cũng có lúc chán ghét oán trách, lúc nghiêm trọng, thậm chí một bóng người cũng không thấy.