Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô bấm số của Đào Hoa, Đào Hoa vô cùng vui vẻ nói: “Đúng, Quân Dương thật sự rất lợi hại! Còn có Trương lão tiên sinh cũng rất lợi hại! Ông còn mời rất nhiều cao thủ trung y tới, nếu không có Trương lão tiên sinh hết sức tương trợ, tuyệt đối sẽ không làm ra thuốc giải được!”
Lăng Vi đang nấu cháo điện thoại với Đào Hoa, đột nhiên Vương quản gia lại tới báo cáo: “Tiên sinh, phu nhân, có một đôi vợ chồng xông vào đường cảnh giới của chúng ta. Hai người kia đều là người quen của hai người, bọn họ là cha mẹ của Trương Diệc Đình. Bây giờ xe của bọn họ đang bị chúng ta canh phòng ngăn cản ở bên ngoài.”
Lăng Vi nói: “Tạm biệt” với Đào Hoa.
Cô bấm điện thoại trên tay, trong đầu nghĩ, lần trước Trương Diệc Đình cho một trăm người tới chặn cô, sau khi Diệp Đình tới đã mang Trương Diệc Đình đang té xỉu trở về.
Cha mẹ cô ta sao có thể không nóng nảy? Dù sao nhị gia của Trương Diệc Đình đã cứu Hàn Yến, bọn họ muốn một mạng đổi một mạng?
Lăng Vi nói: “Bảo bọn họ chờ, lát nữa tôi đi qua.” Trng viên biệt thự của Diệp Đình cũng không phải là ai cũng có thể vào được.
Diệp Đình lại nói: “Để bọn họ đến phòng khách của viện trước chờ một chút đi.”
Lăng Vi kinh ngạc ngước mặt lên nhìn anh, Diệp Đình đưa tay nhéo lên má cô: “Bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy ra chạy vào, để cho bọn họ vào nhà cũng tiện cho em tiếp khách.”
Đột nhiên trong lòng Lăng Vi.... cảm thấy thật ấm áp giống như bị gió xuân lướt qua vậy, Diệp Đình ghét nhất là người xa lạ tới nhà. Lần trước Họa Triển đã phá lệ một lần....
“Được.” Nếu chồng thương cô như vậy, vậy thì cô nhất định phải nhận tình cảm của anh.
Lăng Vi không gấp gáp đi ra ngoài, mà là thoải mái mở nước và xà bông thơm ngát, mặc áo choàng tắm thử độ nóng. Cô vừa thêm nước, Diệp Đình vừa sấy tóc cho cô.
Diệp Đình nhìn sữa tắm trong tay cô chằm chằm hỏi: “Không phải những loại đồ trang điểm này đều có thành phần hóa học sao? Em hấp thu vào không tốt cho thân thể.”
“A! Đúng...” Chủ yếu nhất là không tốt với thai nhi! Đã rất lâu rồi cô chưa từng dùng đồ trang điểm, hôm nay muốn đi gặp khách nên cô mới muốn nhẹ thoa một ít lên mặt. Như vậy phải làm sao? Da thiếu nước cũng khó nhìn!
Diệp Đình nói: “Không phải chúng ta có dưa leo sao? Anh thấy trên ti vi có phim như vậy.”
“Ha ha, chồng.... xem ra anh rất hiểu biết về mặt này?” Lăng Vi ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn anh.
Diệp Đình nói: “Từ sau khi có vợ, cái gì cũng phải hiểu một chút. Bởi vì.... vợ thật sự là quá mơ hồ.”
Lăng Vi ngắt bên hông anh, kết quả cả người anh đều là bắp thịt, căn bản là không nhéo được.
Tiểu Khiết cắt dưa leo thành từng miếng nhỏ bưng vào. Lăng Vi nhìn vào trong khay rồi nói với tiểu Khiết: “Sau này, em không cần cắt.”
Cô muốn chính tay cắt! Ha ha ha --- đột nhiên cô nghĩ đến, say này dùng dưa leo và chuối tiêu luyện tay! Ha ha ha --- cho anh dám chọc giận em! Anh lại chọc em giận nữa em liền cắt của anh!
Nháy mắt Diệp Đình cảm thấy đầu gối bị trúng một mũi tên...
Lăng Vi đắp mặt, thoải mái thay quần áo xong liền đi đến phòng khách của viện trước.
Mẹ của Trương Diệc Đình cũng thay đổi thái độ lần trước, đôi mắt sáng trưng quan sát phòng khách của Diệp Đình.
Bà thật muốn sờ những món đồ cổ trên kệ kia, còn có cánh cửa vàng óng rực rỡ kia nữa.
Lúc Lăng Vi tiến vào, bà Trương nịnh hót: “Ai nha... Diệp phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, lần trước.... ở trong nhà tôi..,. Ha ha ha... cô xem, Hàn tiên sinh cũng đã sắp tỉnh... có phải nên...?”