Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mới bảy tám chiếc lái đi, một đoàn xe cảnh sát thật dài từ phái sau tiến tới, tiếng còi xe cảnh sát gào thét, hối hả chạy về phía bên này.
“Không được nhúc nhích, buông vũ khí xuống!” Một chiếc tực thăng phi cơ được trang bị đầy đủ bay tới cách đó không xa.
Đám người mặc quần áo đen trên mặt đất gom thành một vòng, đều buông tay chịu trói.
Tiểu Bạch cảm động đến phát khóc: “Vẫn là cảnh sát của chúng ta yêu dân! Tới thật đúng lúc, lại trễ hai giây nữa máu tươi của lão tử sẽ phải nhuộm đỏ cả mảnh đất này rồi.”
Kiệt Sâm âm thầm phỉ nhổ, một đứa bé lớn lên ở nước ngoài như cậu mà yêu mảnh đất này cái gì, một mình cậu ngay cả tiếng Trung còn nói chưa rành thật không biết xấu hổ, còn gặm miệng của lão tử, còn nhớ thương cúc hoa của lão tử!
Kiệt Sâm càng nghĩ càng giận! Trong trụ sở có nhiều em gái nhớ anh như vậy, anh đều không cho cơ hội, cậu đặc biệt, có chủ ý với lão tử! Còn muốn lão tử cho cậu lái cửa sau?!
“Hôm nay lão tử nhất định phải đánh cậu đến không thể tự lo liệu cuộc sống của mình!” Kiệt Sâm giơ quả đấm lên đánh mạnh lên bụng tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ôm cánh tay Kiệt Sâm, đau đến anh kêu lên thảm thiết, Tiểu Bạch khóc nói: “Ô ô ô, anh, đừng đánh... em sai rồi... chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ tắm thật sạch, cống hiến cúc hoa cho anh, nhất định sẽ không đổi ý, anh muốn làm thế nào thì là thế đó, đừng đánh chết em là được.”
Thấy Kiệt Sâm lại muốn đánh, tiểu Bạch vội vàng khóc nói: “Anh, đừng đánh em. Đau quá.... quần em còn ướt đâu, lạnh quá! Có thể cho em đổi cái quần trước, sau đó lại đánh em được không?”
Kiệt Sâm và tiểu Bạch cũng bị thương không nhẹ.
Mặc dù, đều là ngộ thương....
Hai người ở trong bệnh viện, Kiệt Sâm giờ phút nào cũng muốn giết chết tiểu Bạch, cái tên... não tàn không có đầu óc! Tiểu Bạch ngu ngốc.
Kiệt Sâm muốn xé nát tiểu Bạch! anh tức giận đến bốc lửa cả người! anh chỉ là đi ra diễn kịch thôi mà... chịu đánh còn chưa nói, đặc biệt còn bị một thằng đàn ông cưỡng hôn!
Càng nghĩ càng tức giận. Lúc gọi điện thoại báo cáo với BOSS, nghũ khí không được tốt lắm.
Diệp Đình còn tưởng rằng do anh bị đánh một trận trong lòng không phục liền nói: “Cho cậu nghỉ ngơi một tuần lễ, ở bệnh viện chăm sóc thật tốt, không cần gấp trở lại.”
“Đừng!” Kiệt Sâm giật mình, ở bệnh viện này dưỡng bệnh? Còn không phải ngày ngày đều nhìn thấy tên tiểu Bạch não tàn đó sao?
Tuyệt đối không thể! anh phải nhanh chóng trở về!
Kiệt Sâm vô cùng chân thành nói: “BOSS, nhiệm vụ hoàn thành, đặc biệt dường như đã để cho đối phương cướp cái vali. Tiếp theo, chỉ cần theo đó mò tới chỗ của Vương Vinh Diệu, để cảnh sát bắt anh là được. Bên này của em cũng không có chuyện gì.... trưa mai em sẽ trở về.”
Kiệt Sâm vừa mới dứt lời liền nghe được đại BOSS của anh ở bên kia nói: “Nếu em vội trở lại.... cũng được. Mang tiểu Bạch theo cùng nhau trở lại, không được để cho cậu ấy chạy.”
“Phốc ----” NHát mắt Kiệt Sâm hộc máu.... anh vô cùng hối hận! Hối đến ruột đều xoán lại!
Anh khóc nói: “BOSS --- chúng ta lại thương lượng chuyện kỳ nghỉ đi...”