Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh đã sớm chờ trong bóng tối lập tức lao ra đánh nhau với mấy người kia. Kiệt Sâm vốn cho là, với thực lực của tiểu tổ Ám Ảnh, đối phó với mấy chục người như vậy còn không phải giống như mèo vờn chuột sao? Kết quả.... có vẻ như đối phương rất giỏi võ, trong lúc nhất thời lại đánh khó phân thnag81bai5.
Xung quanh đều là những tiếng kêu thảm thiết!
Tất cả đàn em của Vương Vinh Diệu đều là tinh anh! Ai ai cũng anh dũng thiện chiến! Bọn họ đều nhìn cái vali trong tay tiểu Bạch chằm chằm, mục đích vô cùng rõ rảng là đều muốn xông lên cướp tiểu Bạch. Chủ tịch đã truyền lệnh xuống, ai cướp được cái vali này sẽ được thưởng năm trăm ngàn!
Ai không liều mạng cướp chứ?
Mắt thấy một người mặc quần áo đen hung thần ác sát nhào tới, tiểu Bạch sợ ngây người! theo bản năng dùng cái vali ngăn cản trước người.
Người mặc quần áo đen kia lập tức cầm lấy cái vali ôm vào trong ngực mình, đột nhiên “Ầm”, cổ tay của anh bị người ta đá trúng một cước, nháy mắt cái vali trong tay bay ra ngoài. anh lập tức nhào qua muốn ôm cái vali --- thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức ngăn cản trước mặt anh, đá một cước vào xương sườn anh ---
“Ngô...” Bởi vì nóng lòng cướp cái vali, năng lực đề phòng còn kém. Xương sườn người này lập tức gãy nát, lăn lộn trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Người áo đen bên cạnh lập tức tới tiếp viện, bốn năm người đều xông lên cướp cái vali.
Thành viên tiểu tổ Ám Ảnh lập tức phân ra bốn năm người tới đánh nhau với bọn họ!
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn ---- âm thanh gào khóc “Ô ngao” vang đầy trời!
Cái vali chứa con chip lập tức bay loạn khắp nơi giống như mọc cánh vậy...
Người của hai đội ai cũng không hiền lành, đánh vô cùng thảm thiết!
Tiểu Bạch sợ đến chân tay run lẩy bẩy! Quyền cước không có mắt, hơn một trăm người đánh nhau ở một nơi nhỏ như vậy, ai sơ ý cho anh một quyền cũng đủ cho anh nằm xuống rồi.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên ---- “Bành...”
Cùi chỏ của một người đụng vào hốc mắt của tiểu Bạch, tiểu Bạch đau đến mắt nổ đom đóm, cũng không thèm để ý đến cái vali, bởi vì cái vali kia bay tơi bay lui, anh muốn cướp nhưng căn bản là không thể cướp được. Người của hai phe đều quá mạnh mẽ, tiểu Bạch nhức đầu vô cùng, trong lúc nhất thời không phân iết được đâu là người mình đâu là người muốn cướp vali.
Trái tim tiểu Bạch nhảy “bịch bịch”! Không thèm để ý đến hốc mắt bị đau, mắt ti hí nhìn cái vali kia chằm chằm, cũng không theo kịp tiết tấu, đột nhiên ----
Người cầm vali quăng đi. Cái vali kia giống như có ánh mắt vậy nhanh chóng bay về phía tiểu Bạch, tiểu Bạch sợ hãi kêu lên: “A! Cái con mẹ nó! Ai mà quăng chính xác như vậy?” Cái vali kia lập tức nện lên đầu tiểu Bạch “Bịch”
Tiểu Bạch đau đến kêu to “Oa oa”, còn chưa chờ anh sờ cục u trên đầu, tiếp theo liền nhìn thấy mười mấy người nhào về phía anh!
“Mẹ nó!” Nhiều người như vậy nhào tới, anh còn mạng hay không! Lúc này phản ứng của tiểu Bạch vô cùng nhanh, anh nắm cái vali lên nhanh chóng ném ra ngoài ---
Kiệt Sâm bị người đánh sưng mặt mày trong lòng phỉ nhổ: “Tiên sinh nhà anh nói quá đúng! Tiểu Bạch..... thật là một người siêu cấp sợ chết....”
Anh Đình thật sự là liệu việc như thần, cái vali kia căn bản là không cần người ta tới cướp, tiểu Bạch vì bảo vệ tính mạng cũng có thể cầm lấy cái vali quỳ xuống cầu xin người ta trước tiên: “Cho các người, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu...”
Dù sao.... mạng, phải giữ lại trước, tiền gì đó.... về rồi lại nói anh phải bồi thường bao nhiêu đi. Dù sao, cha anh không thiếu tiền...
Tiểu Bạch vừa ném cái vali này ra, những người đó lập tức đổi phương hướng lại đi cướp cái vali. Cả gương mặt tiểu Bạch sưng như cái bánh bao vậy, anh ôm hốc mắt bầm tím kêu rên: “Kiệt Sâm, thừa dịp lúc bọn họ đánh nhau hai ta trộm chiếc xe chạy đi!” Quá đáng sợ!
Kiệt Sâm gật đầu nói: “Được!”
Đúng lúc ấy thì, đột nhiên tiểu Bạch giơ tay lên chỉ: “Kiệt Sâm! Cậu xem! Lại có xe tới! Là người của chúng ta sao?”
Kiệt Sâm ngẩng đầu lên, giật mình sỡ hãi đến mặt mũi trắng bệch: “Không phải người của chúng ta! Là đối phương lại phái mười mấy chiếc xe tới!”