Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Được.” tiểu Tứ gật đầu: “Chị cứ nói.”
Anh vừa gật đầu vừa mạnh mẽ ăn thịt lừa nướng.
Đây chính là anh dùng nhiệm vụ đổi lấy, không ăn đủ vốn chính là đã làm phụ lòng cái miệng này của mình!!!
Lăng Vi nói: “Hôm nay con chip của tôi bị trộm, tôi lén nói cho các cậu, đây là một âm mưu tôi đã thiết kế xong từ trước.”
“?.” Tiểu tổ bốn người Bạo Phong ngây người, bày tỏ: Phu nhân, chỉ số thông minh của chúng tôi không theo kịp... Tốt nhất là ngài nên nói đơn giản một chút.
Lăng Vi nói: “Tôi biết rõ Lâm Kha ghét tôi, cô ta càng hận bạn tôi là Tạp Nhã cùng Tần Sanh đến tận xương. Tại sao tôi phải giữ cô ta ở lại sở nghiên cứu, còn để cho cô ta làm phụ tá của tôi. Chính là tôi muốn biết cách làm việc, ranh giới cuối cùng của người đàn bà này nằm ở đâu.”
-
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghiêm túc nghe, không nghĩ tới phu nhân của bọn họ.... trước kia đã đi một nước cờ sâu xa như vậy.
Lăng Vi nói: “Cô ta đối với tôi như thế nào tôi cũng có thể nhịn. Nhưng mà, cô ta lại phá hư hôn lễ của bạn tôi là Tạp Nhã và Tần Sanh! Người đàn bà này quá ác độc, tôi không thể giữ cô ta ở bên cạnh, cho nên, tôi phải đề phòng cô ta. Nếu không, một ngày nào đó cô ta nhào tới cắn tôi một cái. Quả nhiên đã bị tôi đoán trúng.
Cô cầm hai cái ly trà đặt lên bàn, bàn tay trắng dài chỉ một cái ly trong đó nói: “Tôi cũng không có thiết kế để cô ta trộm con chip của tôi, nhưng mà, tôi biết chắc sẽ có một ngày như vậy. Cho nên, tôi chỉ tương kế tựu kế! Tôi phải cho cô ta biết hậu quả của việc trộm đồ của tôi, khi dễ bạn tôi là gì!”
Chân Dũng có chút không hiểu: “Phu nhân, không phải cảnh sát bên kia đang điều tra sao? Sao cô lại xác định là Lâm Kha làm?”
Lăng Vi nói: “Trừ cô ta ra sẽ không có người khác. Người của khoa khác cũng sẽ không biết hạng mục tôi đang nghiên cứu. Cho dù không phải tự mình Lâm Kha làm, cũng nhất định là cô ta tìm người làm giúp mình. Hơn nữa, tôi đã kêu chồng gắn một thiết bị theo dõi trên con chip, bây giờ cũng xác nhận, con chip đang tại nhà của Lâm Kha. Các người không cần để ý nhiều như vậy, cứ nghe tôi sắp xếp, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải cho cô ta nếm thử mùi vị rơi xuống địa ngục!”
Chân Dũng nói: “Phu nhân, cô ra lệnh đi.”
Lăng Vi nói: “Trong tay cô ta có con chip, cô ta không thể nào giữ trong người lâu được, vật này giống như một trái bom hẹn giờ. Nhất định cô ta sẽ mau chóng ra tay. Cô ta phải ra tay liền sẽ tìm khách hàng. Tôi sẽ chờ cô ta ra tay mới có cớ mà bắt con cá lớn này! Sỡ dĩ tôi không nói cho cảnh sát là vì không muốn để Lâm Kha biết, tôi đã biết là cô ta làm. Như vậy.... Cô ta mới dám bán con chip đi. Nếu không, một khi bên cảnh sát hoài nghi cô ta thì cô ta sẽ không dám có hành động.”
Ánh mắt tiểu Tứ xẹt qua một tia ánh sáng: “Cô ta bán con chip đi, đây chính là phạm tội buôn bán! Trộm hạng mục độc quyền do quốc gia nâng đỡ... cô ta có mấy cái đầu cũng không đủ chém!”
“Đúng!” Lăng Vi cười tán thưởng anh: “Tôi đã nói, tôi không cố ý để cô ta trộm con chip của mình, nhưng mà cô ta không có lòng tốt, tất nhiên tôi không thể giữ cô ta lại.”
Lăng Vi nhìn tiểu Tứ, đột nhiên hé miệng cười: “Cho nên, tiểu Tứ... tiếp theo, phải để cho em ra sân. Em phải cho một người đi đổi chác với Lâm Kha. Người này.... phải là một bại gia tử siêu cấp nhà giàu...”
Cô không có nói thẳng là ai, mà chỉ mập mờ nhắc đến...
Cô còn nói: “Em giả vờ làm đàn em của anh, áp giải anh đi mua con chip với Lâm Kha, cho dù bao nhiêu tiền cũng phải mua vào tay được. Sau đó, chúng ta cầm lấy chứng cứ, đến pháp đình đưa thẳng chứng cứ cho quan tòa. Đây phải là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột! Vậy là được!”
Cô cầm ly, đập lên bàn một cái!
Còn nói: “Tiền, vẫn sẽ trở lại trong tay chúng ta, con chip cũng vẫn sẽ là của chúng ta. Mà Lâm Kha cầm con chip kia đi một vòng, tiền còn chưa cầm nóng tay đã phải vào tù ăn cơm rồi.”
“...”
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong nghe thật sự là hết hồn hết vía!
Tiểu Tứ gật đầu: “Phu nhân, lần này cô chơi thật là đẹp.”