Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chồng, tỉnh táo lại đi!”
Lăng Vi ôm cổ anh cười nói: “Không phải Hồ lão tiên sinh đã nói sao? Tình huống mang thai của em rất nguy hiểm, vợ chồng không thể ngủ chung!”
Diệp Đình gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta không có chung phòng... không phải chúng ta đang ở trong xe sao?”
“...” Lăng Vi không lời nào chống đỡ....
Diệp Đình còn nói: “Không quan trọng, đã sắp bốn tháng rồi, sẽ không ảnh hưởng gì cả.”
“Không được ---”
Cô cũng rất muốn anh, nhưng mà.... vẫn lo lắng.
“Không được! Kiên quyết không được!” Lăng Vi quyết tâm: “Vì Đại Bảo, Nhị Bảo, phải cho anh đói bụng rồi.”
Diệp Đình không vui...
Nhờ vợ đến ngày đêm khó ngủ! Bây giờ ôm, hôn, ngủ chung cũng không được...
“Được rồi, được rồi. Anh không lộn xộn.” Diệp Đình đi tới cửa phòng tắm: “Tắm xong anh ôm em ngủ được rồi chưa?” Diệp Đình dùng chân đá văng cửa phòng tắm đi vào nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Diệp Đình vừa hôn vừa giúp cô cởi quần áo. Không được đụng thì dù sao cũng phải hôn cho đủ vốn chứ?
Sau khi con bé này mang thai làn da còn trơn bóng hơn, cũng mịm màng hơn lúc trước nhiều,
Diệp Đình cầm vòi hoa sen xối nước cho cô, ánh mắt nồng nặc ôn nhu.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh giống như mang theo dòng điện vậy, mỗi lần chạm vào anh đều không nhịn được run rẩy, là bởi vì đã quá lâu anh không có chạm vào cô sao? Hay là.... chỉ bởi vì là do cô đụng chạm.
Diệp Đình lập tức lại táo bạo lên, nháy mắt dùng sức ôm lấy cô.
Lăng Vi đánh vào tay anh: “Làm gì vậy?! Tỉnh táo một chút!”
“...” Diệp Đình muốn đập đầu vào tường... muống buông tay, lại không nỡ buông... Chỉ có thể lại cúi đầu hôn cô. Nếu cảm xúc của anh còn không thể đột phá sợ là hôm nay anh sẽ bị nổ tung mà chết.
Diệp Đình kếm chế, đàng hoàng tắm cho cô xong.
Anh lau người cô sạch sẽ, lại mặc bộ quần áo ngủ thoải mái cho cô. Lăng Vi lười biếng nằm lên giường: “Ừ....” Vẫn là nằm thoải mái hơn...
Cô gối lên chân anh, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc của cô.
Lăng Vi ngước mặt nhìn đôi mắt đen của anh chằm chằm, cười hỏi: “Chỉ mới vài ngày không thấy đã muốn em rồi? Anh còn tiền đồ không?”
Đôi mắt đen của Diệp Đình tràn đầy ánh sáng muốn ăn thịt người nhìn cô chăm chú nói: “Từ sau khi em gả cho anh thì anh cũng đã không còn tiền đồ nữa, không phải sao?”
Lăng Vi muốn cười: “Ha ha ha... Em phải nên cảm thấy vinh hạnh sao? Nên cảm thấy kiêu ngạo sao? Hay là nên khinh bỉ anh đây?”
Diệp Đình nói: “Vợ, em đang nói cái gì... anh hoàn toàn nghe không hiểu...”
Ha ha... đây rõ ràng là phản ứng của tinh trùng lên não! Lăng Vi cười to “Ha ha”, cô cười đến đau bụng. Đại lão công nhà cô chỉ có thể ủy khuất rồi.
Nhìn ánh mắt nhẫn nhịn lại ủy khuất của Diệp Đình, Lăng Vi liền đau lòng, đột nhiên có loại cảm giác áy náy....
Chồng cô... nhớ cô.... đường xá xa xôi đi cả ngàn km đến tìm cô... đã nhịn mấy tháng, cô không làm tròn nghĩa vụ vợ chồng, rất đau lòng anh.....
Đột nhiên Lăng Vi bĩu môi. Cô từ ghế sa lon đừng lên ngồi trên đùi anh: “Chồng....” Cô ôm cổ anh, nũng nịu nói: “Hôm nay có thể cho anh, nhưng mà, anh không thể làm bậy. Phải nghe lời em.”
Diệp Đình không nói nhảm nữa, lập tức siết chặt cô lại vừa gặm lại cắn.
Còn chưa tới nhà, Lăng Vi đã bị anh dày vò đến muốn chết.
Như vậy không bình thường... Lại tiếp tục nữa sợ là sẽ động thai, vừa mở video trên mạng học tập vừa đánh nhau vừa cười.
Đoàn đường này làm cho người ta thật thoải mái. Tiếng cười nói vô cùng vui vẻ. Lăng Vi bị anh chơi đùa không cảm thấy đau bụng, ngược lại nguyên đoạn đường này cô bị chọc đến cười ngả nghiêng ngả ngửa... đau bụng muốn chết, Nhưng không phải loại đau không tốt cho thai nhi đó... mà là cười đến dau bụng vẫn không nhịn được.
“Ha ha ha --- Diệp tổng tài.... anh cũng có ngày hôm nay...” Lăng Vi liều mạng vỗ gương mặt tuấn tú của anh, cô vừa cười to vừa nất cục.
“Ực--- Ha ha ---Ực ---”
Diệp Đình đen mặt, giơ tay lên vỗ lưng cô: “Đừng cười nữa, người không biết còn tưởng rằng trên xe chúng ta có nuôi một con lừa đâu.”
“Ha ha ha ---Ực... Em là lừa cái, anh chính là lừa đực!” Lăng Vi càng nất cục nhiều hơn.