Yêu Quái Thư Trai

Chương 120: Mẫu Đơn (10)

Xông lên, xông thẳng lên thôi.

Không cần nghĩ tới bất kỳ đường lui nào nữa, bởi vì tất cả hy vọng và mong ước đều đã giấu tại mặt nước phương xa, tựa như thái dương lặn xuống giấu mình dưới mặt biển lạnh băng.

Thái dương dưới mặt biển nhất định đã rọi sáng thủy tinh cung sáng lệ, Hắc long cuộn mình ngủ trong vỏ sỏ lớn như một cánh đồng hoang, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ mở mắt ra, đem thái dươgn một lần nữa đẩy ra khỏi mặt nước.

Vì vậy, lúc này chỉ cần hướng về phía trước.

Thân thể to lớn của Khuê Xà va vào một tấm chắn vô hình, năm luồn hàn quang mang theo phù văn hiện ra giữa không trung kết thành hình ngôi sao, phát sinh tiếng ngân vang rền rĩ.

Đôi mắt rắn dựng ngược phát ra quang mang phẫn nộ, nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét giận dữ, cái đuôi rắn dài hơn mười thước vung lên khỏi mặt nước, hung hăng vỗ vào ngôi sao nọ!

“Kết ấn!” Trong bóng tối, trên quân hạm to lớn như cự thú mai phục trên mặt sông, một đám người đội mũ trùm xếp thành một hàng dài.

Ngôi sao kia lập tức càng thêm phát sáng, Khuê Xà bị đánh lui vào trong mặt nước, hung tính tăng mạnh. Nó há mồm lộ ra răng nanh sắc nhọn và cái lưỡi đỏ rực, tiếng gào thét chấn đến mặt nước sôi trào, ồ ồ tung lên bọt sóng.

Tiểu Kiều nắm chặt vảy của nó, quần áo trên người đã hoàn toàn bị thấm ướt, tóc dán vào mặt, ánh mắt lãnh lệ.

“Ngoan, Khuê Xà.” Tiểu Kiều nhẹ giọng dỗ dành nó như đang dụ dỗ trẻ con, ở trên người nó, cậu tựa hồ còn có thể cảm thụ một tia khí tức của cha.

Cậu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và bi thương của Khuê Xà, có cũng giống như cậu vậy, sau khi Kiều Nguyệt Sơn ngộ hại đều thương tâm như những đứa trẻ mất cha.

Kiều gia không giống những dòng tộc Tróc yêu sư khác, bọn họ xem yêu quái giống như thân nhân của mình. Đối với Sùng Minh là như vậy, đối với Khuê Xà cũng là như vậy.

Khuê Xà thể tích quá lớn, hơn nữa nó cần nước.

Vì vậy Kiều Nguyệt Sơn liền đem nó nuôi trong sông Hoàng Phố, trước đây khi Tiểu Kiều ngồi tàu đi Hương Cảng học, nó vẫn luôn bơi theo thật xa. Tiểu Kiều đứng trên boong tàu phất tay với nó, nó còn có thể nghịch ngợm phun ra một cột nước như suối phun, dưới ánh mặt trời chiết xạ thành cầu vồng rực rỡ.

Cái này là nó học được từ đám cá heo.

Tiểu Kiều đem mặt dán lên lớp vảy của Khuê Xà, giang tay ra ôm lấy nó. Trong tiếng rống giận dữ của Khuê Xà còn xen lẫn một tiếng than nhẹ, nó đang an ủi cậu em trai nhỏ tuổi này của mình.

Bỗng nhiên, bên dưới mặt nước chợt truyền đến ba động khác thường, bàn tay nắm chặt chuôi đao của Tiểu Kiều cũng đột nhiên siết lại.

Cậu đứng thẳng trên đầu rắn, đại đao trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sát ý ngời ngời.

Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên đổ mưa, hạt mưa rơi vào tóc cậu, vỗ vào lưỡi đao, trong tiếng sấm sét, Tiểu Kiều chợt nhảy xuống khỏi đầu rắn, thanh đao trong tay bổ đôi nước mưa chém vào mặt nước, trong nháy mắt, nước sông nhuộm đỏ.

“A!” Tiếng gào thét đau đớn vang lên, đám yêu quái bị thương trồi lên mặt nước, vừa vặn trở thành chỗ đặt chân cho Tiểu Kiều.

Cậu không chút kiêng kỵ đạp lên đám thân thể vừa xuất hiện, mười hai khoen kim loại nhanh chóng rung động, đại đao vô tình thu gặt hàng loạt sinh mệnh.

Một tiếng địch đâm xoạc màn mưa mà đến.

Nhóm yêu quái bị tiếng địch cổ vũ, lực công kích tăng nhiều, trên người của Tiểu Kiều rất nhanh cũng xuất hiện vết thương, máu tươi nhuộm đỏ áo sơmi trắng, tình cảnh này càng chọc giận Khuê Xà..

Khuê Xà lại càng bất chất hậu quả trùng kích vách ngăn ngôi sao, tiếng địch theo sự cử động của nó bắt đầu trở nên gấp gáp mà bén nhọn, đám người đội mũ trùm đứng trên quân hạm, ai nấy đều mặt trầm như nước..



Cùng lúc đó, bên bờ sông.

Bạch lão và đám đồ tử đồ tôn đã lặng lẽ xuống nước đợi mệnh, hộ tống từng chiếc từng chiếc thuyền hàng đã trang bị đầy đủ, thừa dịp bóng đêm tách khỏi các bến tàu nhỏ lái vào sông Hoàng Phố.

Lúc này toàn bộ sự chú ý của Dã Điền đều đã bị Tiểu Kiều hấp dẫn, nếu chỉ cần đối phó đám binh lính nhân loại rác rưỡi, Bạch lão tự tin có thể xông ra.

Đương nhiên, súng đạn của con người vẫn là rất đáng sợ, nhất là hạm pháo. Cho dù đám yêu quái bọn họ có pháp lực thông thiên, chỉ cần bị đánh trúng vẫn không khỏi da tróc thịt bong.

Nhưng đêm nay, người phải chiến đấu anh dũng cũng không chỉ có bọn họ.

“Xuất phát.” Sùng Minh đã sớm âm thâm lên bờ, trốn ở một góc kín đáo cách Dã Điền không xa, chỉ huy những yêu quái khác được Kiều gia thu phục, tuần tự phát ra từng đạo mệnh lệnh.

Thanh âm của anh trầm ổn, ánh mắt kiên quyết, chỉ cần có anh ở đây, quân tâm liền có thể cấp tốc ổn định.


Rất nhiều người đều nói anh là một con chó bên cạnh Tiểu Kiều, có mắng cũng mắng không đi, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy thẹn, ngược lại càng cho rằng quang vinh.

Anh vốn chỉ là một con chó hoang, phân chia hèn mọn hay cao thượng để làm gì.

Anh chỉ muốn đem toàn bộ những người đã hãm hại thiếu gia giết chết. Chính bọn họ đã làm hại thiếu gia của anh, bọn họ đều đáng chết, chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!

Cái gì cứu người, cái gì quốc gia, đối với Sùng Minh mà nói bất quá cũng chỉ là một hồi mây khói, anh chỉ thầm nghĩ muốn cùng thiếu gia vĩnh viễn ở cùng nhau, cho dù chết cũng cùng nhau.

Ánh mắt Sùng Minh nhìn Tiểu Kiều có bao nhiêu ôn hòa thì sát khí trên người anh có bấy nhiêu nồng hậu. Một rồi lại một yêu quái dưới sự chỉ huy của anh lao thẳng vào chiến trường, mà trong đêm mưa này, cả Thượng Hải đều đã trở thành bãi cuồng hoan của yêu quái.

Nhân loại đều bị mưa đêm vây trong nhà, mỗi cánh cửa sổ đều đóng chặt, trên đường bóng người thưa thớt. Nhóm yêu quái từ nơi cư trú của mình bước ra hoặc lấp ló theo dõi, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng hướng về phía sông Hoàng Phố.

Nơi đó có một tiểu Tróc yêu sư.

Trong ba ngày ngắn ngủi này, tất cả yêu quái lớn nhỏ ở Thượng Hải đều biết đến vị tiểu Tróc yêu sư tên Kiều Phong Miên này. Có rất nhiều tiểu yêu quái đang kể chuyện của y, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi yêu quái đều biết.

Tình huống của y hiện tại hình như không ổn, đám người đối địch cùng y thoạt nhìn so với Tróc yêu sư càng khiến đám yêu quái bọn họ chán ghét. Đám yêu quái ngoại lai kia cũng giống như cha xứ của Tây Dương vậy, luôn bô bô nói một đám ngôn ngữ chói tai, sau đó dựa vào những lời ba hoa kia lại muốn chiếm địa bàn của người khác.

Thế nhưng kẻ chân chính có thể đưa ra quyết định vẫn là nhóm đại yêu, Tiểu Kiều phái đám tiểu yêu quái trong tay mình khắp nơi tản ra tin tức kỳ thực chính là vì nói cho bọn hắn nghe.

Hữu dụng không? Tiểu Kiều cũng không biết.



Trên bến tàu, một binh lính người Nhật siết chặt khẩu súng, hai chân run rẩy, cần cổ cứng ngắc. Gã lúc này đang nhìn thấy tràng cảnh mà suốt hơn hai mươi năm cuộc đời chưa bao giờ được nhìn thấy, gã vẫn coi như khá tốt, ít nhất không bị hù ngã.

Ngay tại lúc này, một cái rương gỗ thon dài đặt trên bén tàu chợt phát ra tiếng động kỳ dị. Binh sỹ vội vàng hướng họng súng về phía đó, thần kinh siết chặt theo dõi dị biến, sau đó, gã liền thấy được một hình ảnh còn kinh khủng hơn thứ bên ngoài bến tàu.

Rương gỗ kịch liệt rung động, giống như có thứ gì đó đang vùng vẫy muốn từ bên trong thoát ra.

Một giây kế tiếp, chợt có một bàn tay vươn ra khỏi rương gỗ, ‘Ầm’ một tiếng, vụn gỗ bay tán loạn, cái rương nhẹ nhàng bị hất bay, chủ nhân bàn tay giống như xác chết vùng dậy, bỗng nhiên ngồi bật lên.

Giữa đêm tối, hắn có một mái tóc dài vừa khô vừa vàng vô cùng tạp nhạp che kín cả gương mặt.

“A ——!” Gã lính kia sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, điên cuồng bắn về phía kẻ quái dị nọ.

“Ôi!” Đối phương cuống quýt tránh né, cuối cùng vẫn sơ ý trúng vài phát đạn. Băng đạn của gã lính kia rất nhanh đã bắn hết, trên trán gã đổ đầy mồ hôi lạnh nhìn sang, chỉ thấy mái tóc dài trên đầu đối phương chậm rãi rớt xuống, lộ ra một cái đầu lớn bóng lưỡng.

Hòa… hòa thượng?!

Đại hòa thượng ôm bụng đứng dậy, hắn cũng không biết mình vì sao lại xui xẻo đến thế, ăn một con tiểu yêu quái bám trên đồng đại dương lại sơ sảy kẹt ở yết hầu khiến cho hôn mê bất tỉnh. Thật vất vả đợi hắn tiêu hóa xong, vừa mới tỉnh lại, nghênh tiếp hắn lại là một tràng kẹo đồng bắn phá.

Đại hòa thượng rất tức giận, đi tới trước mặt gã lính kia nhắm vào đầu đá một cước. Đợi đến khi hắn chậm trễ ý thức được, đầu của nhân loại không quá cứng cáp thì đối phương cũng đã chết.

“A di đà phật.” Đại hòa thượng chắp tay thành hình chữ thập, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Cã cảm thấy mình cần làm chút gì đó để đền bù, lúc này hắn chợt ngửi được yêu khí và mùi máu tươi nồng đậm từ phía mặt sông, tò mò tiến tới nhìn lại đụng phải Sùng Minh.

“Người thanh niên, lệ khí của ngươi quá nặng rồi.” Đại hòa thượng nói.

Ánh mắt đầu tiên của Sùng Minh đã nhận ra thân phận của đối phương, Yêu tăng Hàn sơn tự, nếu như luận nửa chính nửa tà, làm việc tùy theo sở thích, cộng thêm tâm tình bất định, người này ở yêu giới xưng đệ nhị sẽ không có ai dám xưng đệ nhất.

“Đại sư.” Sùng Minh tuy rằng chỉ hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Tiểu Kiều, thế nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chào hỏi Đại hòa thượng.

Đại hòa thượng nghe Sùng Minh gọi mình là đại sư thì vô cùng cao hứng, “Đã như vậy, cái này bồi thường này liền cho ngươi đi, ngươi có cái gì cần ta giúp đỡ sao?”

Ánh mắt Sùng Minh sáng lên, không có thời gian dư thừa hỏi thăm lý do, lập tức xin Đại hòa thượng ra tay trợ giúp Tiểu Kiều. Đại hòa thượng cũng rất sảng khoái, lập tức lấy ra cái bình bát tử kim của mình, dùng sức ném về phía Tiểu Kiều.

Bình bát trên không trung càng bay càng lớn, càng bay càng lớn, trong chớp mắt đã phồng ra lớn bằng một chiếc xe hơi loại nhỏ, sau đó hugn hăng đập vào giữa tâm của lá chắn ngôi sao kia.

Song phương giằng co.

Đại hòa thượng chuyển động phât châu, ban tay dựng thẳng trong miện lầm rầm gì đó. Cùng lúc, bình bát bên kia chậm rãi hiện ra kim sắc kinh văn không ngừng xoay chuyểnm chỉ nghe răng rắc vài tiếng, một khe hở xuất hiện bên trên cấm chế.


Đám người trên quân hạm đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, đại hòa thượng nhướn mày đắc ý, “Thành.”

Sùng Minh không khỏi thở phào một hơi, thế nhưng thanh âm lửa đạn kịch liệt lập tức đánh vỡ sự vui mừng của anh. Đạn pháo chiếu sáng kịch liệt hướng thẳng về phía chiến trường chém giết của người và yêu quái, mặt sông kịch liệt phập phồng.

Đó là hạm pháo!

“Thiếu gia!” Trái tim của Sùng Minh gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhanh, anh phải nhanh chóng hoàn thành chuyện thiếu gia giao phó, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh người nọ!

Sùng Minh không để ý đến Yêu tăng nữa, lập tức xoay người phóng về phía Dã Điền. Nhưng mà anh còn chưa chạy được bao xa, một ánh lưu quang màu đỏ rực xẹt qua đỉnh đầu của anh, thẳng tắp đánh về phía quân hạm.

Một đạo vừa qua lại xuất hiện thêm một đạo. Màu lửa đỏ, màu u lam, màu đen, như từng đạo sao băng dùng tư thế lôi đình sấm sét rạch ngang bầu trời đêm.

Yêu khí mãnh liệt như vậy, là đại yêu trong thành xuất thủ!

Sùng Minh lập tức quay đầu nhìn về phía mặt sông, tình huống chém giết ở đó đã vô cùng gay cấn.

Tuy rằng nhóm đại yêu đã xuất thủ, thế nhưng sự tình cũng không thuận lợi như phỏng đoán của bọn họ. Mặc dù những công kích này là hướng về phía quân hạm, thế nhưng Tiểu Kiều cũng đang ở phụ cận nha! Công kích của nhóm đại yêu cũng không phải có mắt, hơn nữa một Tróc yêu sư làm sao có thể khiến bọn họ nảy ra thiện tâm đi bảo hộ?

“Thình thịch, thình thịch.” Trái tim của Sùng Minh đập như đánh trống, anh không hề chần chừ thêm một giây nào nữa, bay vút người lên hóa về nguyên hình, dùng móng vuốt sắt nhọn và răng nạnh bóng loáng cùng đám cự thú lăn lộn trong bóng đêm.

Mà lúc này, Tiểu Kiều bị dư chấn khi quân hạm nổ tung đẩy cho văng ra vài mươi thước, thân thể trực tiếp đập thẳng xuống mặt nước, ngũ tạng lục phủ giống như đều đã rời vị trí.

Khuê Xà phát ra một tiếng than rền rĩ, vảy bạc bị mạnh mẽ tước ra mang theo máu tươi rơi xuống mặt sông, thế nhưng nó lại không để ý tới đau đớn, nhanh chóng chui vào mặt nước đem Tiểu Kiều nâng lên.

Trên mặt sông đã nổi đầy thi thể, cái xác của quân hạm còn đang bùng cháy, hỏa quang hừng hực chiếu sáng lên gương mặt tái nhợt của Tiểu Kiều. Cậu ngẩng đầu, thở dốc từng ngụm, thân thể run lên do giá rét.

Thế nhưng trong mắt cậu còn mang theo cừu hận, bàn tay nắm chặt chuôi đao. Cậu lần nữa đứng thẳng trên lưng của Khuê Xà, bàn chân trần trụi đạp lên lớp vảy không còn nguyên vẹn của người anh em to lớn, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn thẳng vào kẻ địch còn đang ẩn giấu trong bóng tối.

Trong lòng cậu có phẫn hận, trong lòng cậu đang cuồng loạn, “Đến đây! Đến đây nào!”

Tiếng vọng truyền ra rất xa, Sùng Minh ở trên bờ xông vào giữa màn lửa đạn dày đặc phóng thẳng về phía Dã Điền, rốt cục cũng giết chết đối phương, đồng thời, trái tim của anh cũng bất chợt thót lên.

Anh lập tức quay đầu nhìn về phía mặt sông đang bị ánh lửa soi rọi, địch nhân khắp bốn phía nhân cơ hội này toàn lực nổ súng. Viên đạn xuyên qua cơ thể người nọ bắn ra huyết hoa bở rộ, Sùng Minh đã không kịp công tác phẫn nộ, không kịp suy tư, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Anh bỏ lại Dã Điền đã chết, không để ý mưa bom bão đạn chạy thẳng về phía bờ sông, nhảy ùm xuống nước.

Trong gió lạnh, xác của quân hạm lần nữa phát ra tiếng nổ, đem cả bầu trời đêm triệt để thiêu đốt, từ xưa đến nay nước lửa vốn vô quan, lúc này lại lièn thành một mảnh. Sùng Minh ra sức bơi về phía Tiểu Kiều, anh thấy được người nọ còn đang múa may thanh đao trên tay mình.

Trong ánh lửa phủ kín mặt nước, chỉ còn một mình người nọ đang đứng thẳng.

Bộ dạng ngoái đầu nhìn lại của cậu, cực kỳ giống một đóa hoa chập chờn trên sông nước.



Lúc này, mưa đã tạnh, những con thuyền chở đầy vật tư rốt cục cũng đã thành công rời khỏi Thượng Hải.

Trên những chiếc thuyền này không có một chút ánh đèn nào, đồng dạng cũng không có sự tồn tại của nhân loại. Hơn mười đầu cá lớn vây kỳ cứng như mũi lao đang nâng chúng nó bơi đi, giống như một loạt thuyền u linh yên lặng trôi về phía vùng sáng của ánh trăng.

Nơi đó, gọi là ngày mai.

“Aizz.” Đại hòa thượng hướng về phía mặt sông thở dài, khi ánh mắt xẹt qua tử kim bình bát trên tay thì lại mỉm cười. Trong bình bác, có một con rắn nhỏ như một con giun đang vui vẻ bơi lội.

Đại hòa thượng rung đùi đắc ý, “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Áo cà sa khẽ tung lên, Đại hòa thượng xoay người rời đi, lúc lướt qua một cái ngõ nhỏ bên cạnh bến tàu thì chợt nghe được nhạc khúc từ nơi đó truyền ra.

Tiếng đàn tam huyền và tỳ bà quấn quýt với nhau an ủi lữ khách bị mưa đêm vây trong trà quán, thanh âm mềm mại uyển chuyển xuyên thấu qua làn khói sương của nước trà, phảng phất có thể truyền đi rất xa, xa đến mức Sùng Minh trên sông Hoàng Phố đang cõng lấy Tiểu Kiều liều mạng bơi lên bờ cũng có thể nghe thấy.

Nghe xem, bọn họ chính là đang hát bài thơ này.

“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên[1]......”

Khách nhân nghe khúc chậm rãi rót một chung rượu, “Kính tiểu thiếu gia nhà ta.”

Tiểu thiếu gia đeo mắt kính viền vàng khó được một lần phụ họa, giơ ly rượu lên, “Kính những ánh sao trời đêm qua.”

——————-

1/ Đây là bài ‘Phong kiều dạ bạc’ của Trương Kế thời Đường, được viết trong đêm ngồi thuyền hồi hương sau khi thi rớt, hồi đó khi mình học thì bài này có trong chương trình dạy Văn cấp 2, không biết bây giờ còn không, nhưng vì đây là một bài thơ quá nổi tiếng nên mình sẽ không giải thích gì nhiều.

Toàn văn

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên

Cô Tô thành ngoại Hàn San tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền