Yêu Quái Thư Trai

Chương 111: Mẫu Đơn (1)

Dân quốc, Thượng Hải.

“Tiểu Kiều, đến đây.” Người đàn ông thanh tú mặc áo khoác dài vải nỉ vẫy vẫy tay với thiếu niên dưới tán cây hòe.

Thiếu niên đang ngửa đầu nhìn lên tàn cây, mang mắt kính viền vàng tuấn tú nhã nhặn, hoa hòe lặng lẽ rơi lên tệp công văn đang mở của cậu, cánh hoa nhỏ vụn len qua ánh mặt trời phát ra tia sáng nhu hòa. Mà theo động tác khép công văn của thiếu niên, đóa hoa hòe kia đã bị phong kính vĩnh viễn giữa thư hương.

Trên sân cỏ trống trải của dinh thự họ Kiều, hơn mười vị doanh nhân lớn nhỏ đang tụ tập chung với nhau chụp ảnh. Máy chụp ảnh là thứ đồ chơi mới lạ vừa được nam chủ nhân nhà họ Kiều, Kiều Nguyệt sơn mua được, còn cố ý mời thợ chụp hình từ Bắc Bình đến để lưu lại một tấm ảnh của mọi người.

Những nhân vật trong bức ảnh đều là thành viên sáng lập công hội Thượng Hải, Tiểu Kiều thường xuyên được phụ thân đưa theo dự các cuộc họp kinh tế, vậy nên đối với những người này cũng rất quen thuộc.

Lúc chụp tấm ảnh cuối cùng, Kiều Nguyệt Sơn gọi Tiểu Kiều đến cùng chụp, Tiểu Kiều kỳ thực không muốn qua, cậu bây giờ còn nhỏ, mưa gió bên ngoài đối với cậu mà nói còn có chút xa xôi, vì vậy cũng không muốn chen vào giữa những người nọ quá sớm.

Bất quá, Tiểu Kiều rất nhanh thoáng nhìn được dưới băng ghế có một tiểu yêu quái đang ngồi xổm, thấy có người đang muốn ngồi xuống vị trí nọ, Tiểu Kiều liền không chút dấu vết tiến lên đỡ đối phương một cái, lại thuận thế ngồi xuống đúng chỗ.

Tiểu yêu quái bị Tiểu Kiều ngăn chặn, chỉ có thể núp dưới băng ghế không đi ra.

Thợ chụp ảnh tướng mạo hòa khí đã bày xong máy móc, cười híp mắt bảo mọi người chuẩn bị. Con gái của anh ta nắm lấy chéo áo cha mình nhô đầu ra từ sau lưng, hai bím tóc cột ruy băng đỏ rực, có chút sợ sệt.

Thợ chụp ảnh vỗ vỗ đầu con gái, “Niếp Niếp, ngoan, đi qua bên kia đợi nào.”

Cô bé chạy ra, Sùng Minh tận trung cương vị bước đến hỗ trợ trông coi, máy chụp ảnh phát ra một quang mang chói mắt, đem hình ảnh phía trước vĩnh viễn ngưng đọng lại.



Thu hồi suy nghĩ đã có chút trôi xa, Tiểu Kiều hỏi: “Tấm hình này có thể cho tôi giữ lại không?”

Tóc vàng chỉ do dự một chút liền đáp ứng, tấm hình này vốn không có quan hệ gì với nhà bọn họ, hơn nữa hiện tại bà cố và bà nội đều đã đi rồi, lưu lại cũng chỉ có thể đặt trong nhà kho chờ bám bụi.

Lại nói tiếp, lúc nhỏ tóc vàng cũng từng hỏi bà nội những người trong hình là ai, vì sao phải đặt một tấm hình như vậy ở trong nhà.

Bà nội kỳ thực cũng không nói ra được, ánh mắt bà nhìn những người trong hình đều rất xa lạ, duy chỉ có khi nhìn Tiểu Kiều thì hơi toát ra một chút ấm áp.

Bà nói: “Ông ấy là một giấc mộng của bà cố con.”

Một giấc mộng? Tóc vàng không phải quá lý giải, thế nhưng gã nghĩ, nếu cuối cùng tấm hình này quy về tay Tiểu Kiều, có lẽ bà cố của gã cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Ảnh chụp đã đưa đến, tóc vàng đứng dậy muốn rời đi, tuy rằng thanh niên bộ dạng mềm mại nọ còn muốn giữ gã lại ăn cơm thế nhưng trong lòng tóc vàng thực sợ nha, nhỡ đâu giống như trong phim đã nói, chỉ cần ăn những thứ kia liền không quay về nhân gian được nữa thì sao!

Tóc vàng không khỏi vì sự thông minh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, nhưng mà lúc gã sắp ra khỏi cửa lại bị Tiểu Kiều gọi về. Thân thể của tóc vàng cứng đờ, còn tưởng bảng cửu chương trong lòng bị người ta nhìn thấu, không ngờ tới Tiểu Kiều lại đưa qua một tấm bùa vàng gấp lại thành hình tam giác.

“Đây là bùa hộ mệnh, anh cứ mang theo bên người, coi như đáp lễ cho tấm ảnh chụp kia.” Tiểu Kiều nói.

Tóc vàng không hề nghi ngờ, tầm lấy bùa hộ mệnh, nói một tiếng cảm ơn rồi té chạy. Đợi Tiểu Kiều trở về phòng khách, Lâm Thiên Phong và Thương Tứ lại trưng ra vẻ tò mò nhìn cậu.


“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Tiểu Kiều tiếp tục ngồi xuống trước máy vi tính.

“Không phải là do tiểu thiếu gia hôm nay đặc biệt thân mật sao, còn tặng bùa hộ mệnh nữa.” Thương Tứ ghé vào salon nhìn cậu.

Tiểu Kiều quay đầu, đẩy nhẹ kính mắt, nói: “Tôi vẫn luôn rất thân thiện.”

“Ánh mắt của ngươi nhìn ta hiện tại không quá thân thiện.” Thương Tứ nói.

“Đó là do ta không muốn thân cận với ngươi.”

Thương Tứ nhướn mày, “Tiểu thiếu gia một chút cũng không đáng yêu.”

Tiểu Kiều gật đầu đáp trả, “Cảm ơn khích lệ.”

“Nói xem, cậu cùng bà cố nhà người ta rốt cục có quan hệ thế nào?” Ngọn lửa nhiều chuyện của Thương Tứ đã bắt đầu hừng hực thiêu đốt, đôi mắt đều lấp lóe phát sáng, đây chính là tin tức ngầm của tiểu thiếu gia nha, ai lại không muốn nghe chứ.

“Người đó là con gái của thợ chụp ảnh, chúng tôi cũng chỉ gặp qua một vài lần mà thôi.” Tiểu Kiều lách cách gõ bàn phím, có lẽ do tâm tư truyền đến đầu ngón tay, trên màn hình máy tính xuất hiệnba chữ ‘Kiều Nguyệt Sơn’.

Ngón tay gõ phím của Tiểu Kiều dừng lại, kinh ngạc một hồi mới gỡ mắt kính xuống, nhéo nhéo mũi, tựa vào lưng ghế thở dài một hơi.

Cậu đến khi nhìn thấy ảnh chụp mới nhớ lại cô bé kia, cũng không biết đối phương vì sao lại phải cất giữ tấm ảnh này. Tuy rằng cậu có chút ngạc nhiên, thế nhưng chuyện cũ đã không thể hỏi, việc đã qua có bao nhiêu lại tìm được câu trả lời đâu.

Hai bé mập ở bên cạnh đếm đếm đầu ngón tay nửa ngày, nỗ lực suy tư xem muốn làm bà cố rốt cục phải có bao nhiêu tuổi. Tính toán, tính toán, cuối cùng cũng tính được đại khái, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Kiều, “Kiều Kiều già ngang với bà cố nhà người ta sao? Thực sự quá già rồi.”

Tiểu Kiều: “…”

Mang đại đao của ta tới đây!

Thương Tứ ở một bên vui vẻ vỗ tay cười to, Lục Tri Phi từ phòng bếp đi ra, thấy tình cảnh này liền hỏi: “Anh lại khi dễ ai rồi?”

“Ta là loại người như vậy sao?” Thương Tứ nhún vai, cảm giác mình rất oan uổng.

“Ngươi không phải người.” Tiểu Kiều trả lời.

Thương Tứ vừa nghe, lời này tuyệt đối là đang mắng hắn, thế nhưng lại cũng không nói sai. Hắn ngược lại nhìn về phía hai bé mập, “Rõ ràng là hai đứa kéo cừu hận, vì sao cuối cùng kẻ bị lửa đốt là ta?”

Thái Bạch Thái Hắc nhất tề nhún vai, chớp chớp đôi mắt to vô tội, giống như đang nói: Chủ nhân đang nói cái gì nha, Thái Bạch/Thái Hắc nghe không hiểu.

Thương Tứ khí tuyệt.

Tiểu Kiều cầm lấy laptop, quyết định ra hành lang ngồi một hồi, hít thở chút không khí mới mẻ.

Sùng Minh rất nhanh đã về tới, trước khi nhìn thấy Tiểu Kiều đã được Lục Tri Phi báo lại chuyện hôm nay tóc vàng đưa ảnh chụp tới. Sùng Minh trong lòng có tính toán, bưng bánh kem vừa mua về đi tìm Tiểu Kiều.


Ngày hè rực rỡ, Tiểu Kiều tháo kính mắt ngồi xếp bằng trên hành lang lót gỗ, chậm rãi nhắm đôi mắt hơi ngửa đầu cảm thụ gió mát thổi lướt qua lớp băng từ hồ nước đưa tới. Cái cổ mảnh khảnh của thiếu niên giống như cổ của con thiên nga uyển chuyển trước đây dinh thự nhà họ Kiều từng nuôi, ánh mặt trời rọi qua lông mi của cậu, giống như đôi cánh êm dịu của làn gió.

Sùng Minh vẫn không lên tiếng, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, rất sợ sẽ phá hủy hình ảnh này.

Tiểu Kiều lại mở mắt nhìn qua, “Đứng làm gì? Ngồi đi.”

Sùng Minh vâng lời ngồi xuống, phóng mắt nhìn ra ngoài, cùng Tiểu Kiều ngắm phong cảnh, điều này khiến trong lòng anh vô cùng cao hứng. Anh nhớ đến tấm ảnh vừa rồi Lục Tri Phi nhắc tới, bất chợt hồi tưởng về những ngày tháng trước đây trong dinh thự họ Kiều.



Khi ấy cũng giống như hôm nay vậy, trời trong nắng ấm.

Kiều gia có thân thích tới chơi, người lớn ở trong phòng bàn bạc tình hình thế cục, Tiểu Kiều lại ở bên ngoài sân cỏ chiêu đãi một đám tiểu bối. Từ các thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đến nhữngđứa trẻ năm sáu tuổi cứ thế ngồi tụm lại dưới một tán cây che nắng thật lớn, uống cà phê hoặc hồng trà, ăn điểm tâm, chơi cầu lông, tâm sự chút chuyện vặt, quả là sự nhàn nhã thanh bình khó gặp trong loạn thế.

Tiểu Kiều từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ thích giao tiếp với bạn cùng tuổi, đối mặt với những anh chị em bà con líu ríu trò chuyện, chỉ có một mình cậu ôm theo quyển sách tiếng anh tối nghĩa xem đến nhập thần.

Tiểu Kiều không thích bọn họ, bọn họ cũng không thích Tiểu Kiều, sau nhiều lần tiếp cận không có kết quả, một người trong đó chuyển mắt về phía Sùng Minh. Giữa trời nóng anh ta còn mặc một bộ âu phục ba lớp, nút áo chỉ thả một cái trên cùng, đứng an tĩnh bên cạnh Tiểu Kiều như một cái cọc gỗ. Không, lúc anh ta nhìn Tiểu Kiều hoàn toàn không cứng đờ, chỉ là lúc nhìn người khác mới như vậy, giống như ngoài chủ tử Kiều Phong Miên thì không coi ai ra gì, cuồng vọng tự đại.

“Lại nói tiếp, đoạn thời gian trước anh cũng vừa bắt được một con chồn yêu, dự định bồi dưỡng đôi chút, nào ngờ nó ba ngày hai lần gây đủ chuyện cho anh, anh cũng chỉ có thể đem nó tạm thời phong ấn.” Người nọ sờ sờ cằm nhìn Tiểu Kiều, giọng điệu ước ao rồi lại châm chọc, “Không giống con chó này của Tiểu Kiều, nghe lời đến vậy.”

Kiều gia đời đời bắt yêu, không chỉ chủ gia, các chi thứ cũng có truyền thừa. Những thiếu niên lớn trạc Tiểu Kiều trong tay hoặc nhiều hoặc ít đều có vài con yêu quái, cố tình Tiểu Kiều lại là đặc biệt, cậu rõ ràng là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng ra đời tại chủ gia, loại yêu quái mạnh mẽ nào còn không thể nuôi, hết lần này đến lần khác lại chọn một con chó huyết thống không thuần?

Bọn tiểu bối chi thứ mỗi lần tụ lại cùng nhau đều thích nghị luận về Kiều Phong Miên. Bọn họ từ bé đã quen nghe người khác thổi phồng về tiểu thiếu gia, sự hiện hữu của cậu ta đối với bọn họ mà nói chính là ‘Con nhà người ta’, hơn nữa tính tình cũng không tốt đẹp gì.

Thế nhưng vị tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo này không biết lại uống sai thuốc gì, cư nhiên nuôi một con chó chẳng biết nhặt được ở đâu.

Chuyện này đại khái đủ khiến bọn họ cười suốt ba năm.

Còn không phải sao, Kiều Phong Miên vừa rồi hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ, vừa nghe chó cưng của mình bị vũ nhục lập tức liền phản ứng lại. Cậu thong dong khép quyển sách đặt lên đầu gối, ngước mắt nhìn bọn lên.

Trong đó, cô bé nhỏ tuổi nhất chỉ vừa hơn mười, có chút bất an lôi kéo tay áo của anh trai, ý bảo người nọ mau xin lỗi. Thế nhưng thiếu niên bướng bỉnh, khẽ nâng cằm thề phải tranh đấu một hơi.

Bầu không khí có chút ngưng đọng, mặt trời nóng bỏng cũng bắt đầu chuyển lạnh.

Tiểu Kiều nhìn bọn họ nhưng lại không nói lời nào, áp lực vô hình khuếch tán ra, thiếu niên đối diện có chút chột dạ, muốn áp ngược trở lại nhưng hoàn toàn không thắng nổi đôi mắt bình tĩnh khó lường của Tiểu Kiều, theo bản năng né tránh, vì vậy liền không tự chủ thấp đi một đầu.

Trong lòng thiếu niên có hơi ảo nảo tức giận, chỉ là gã vừa mở miệng, Tiểu Kiều ở đối diện cư nhiên lên tiếng

“Tôi có thể tha thứ cho sự ngu ngốc và xuận động của các người, thế nhưng xin đừng biểu diễn nó ra trước mặt tôi.” Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, cử chỉ nhã nhặn khéo léo, thế nhưng lời nói lại khiến người ta tức điên, “Sùng Minh, mau đi phòng bếp xem, hôm nay có phải đầu bếp Lý đã làm cái gì đó không tốt cho khách ăn hay không, khiến miệng bọn họ cũng trở nên không sạch sẽ.”

“Cậu!” Thiếu niên đối diện thoáng cái đỏ mặt, tốc độ lan nhanh như bong bóng thổi hơi, những người còn lại nghe mà đứng ngồi không yên, chẳng dám mở mắt đối diện với Tiểu Kiều, mặc kệ thế nào, lời của cậu nói thực sự rất khó nghe!

Nụ cười của Tiểu Kiều hơi hiện nét rét lạnh, “Cậu cái gì mà cậu, tính bối phận tôi là anh họ của anh, nếu anh không hiểu chữ lễ viết thế nào cũng không cần ra ngoài làm mất mặt nhà họ Kiều chúng ta. Ở Thượng Hải lúc này, hành vi vừa rồi của các người nói dễ nghe thì là ấu trĩ, nói khó nghe chính là tự tìm đường chết.”

Kỳ thực Tiểu Kiều nói cũng không sai, đám người chi thứ này ỷ có chỗ dựa là bọn họ, còn có tài bắt yêu bàng thân, vẫn luôn tự đại. Thế nhưng bọn họ vì sao không suy nghĩ một chút, hiện tại đang là loạn thế, các lộ yêu quái đều đi ra ngoài, ngay cả chủ gia cũng phải thận trọng mỗi lời nói việc làm. Đám người này không những không biết thu liễm, còn khiêu khích người thừa kế của núi dựa lớn nhất như cậu, nếu không phải đầu óc có bệnh thì chính là bị đục lỗ.

Cần trị.

Tiểu Kiều nói xong liền giống như chưa từng có việc gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu đọc sách, hết thảy đều vân đạm phong khinh như vậy. Cậu hoàn toàn không thèm để ý sự phẫn nộ của đám người đối diện vọt tới, ngón tay đều đều lật sách, nói: “Muốn cáo trạng thì nhanh một chút.”

Lời nói vừa dứt, một thiếu niên đã mất kiên nhẫn đứng lên trái lại bị cứng người tại chỗ, bước chân nửa ngày cũng không bước ra được. Bọn họ không phải kẻ ngốc, nếu hiện tại đi cáo trạng, người bị mắng chính là bọn họ.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ ghét Kiều Phong Miên như vậy, vô luận bọn họ có nói thế nào, trong mắt người lớn đều cảm thấy Tiểu Kiều là một đứa trẻ ưu tú lại khéo léo, ai cũng khen cậu ta, ai cũng hướng về cậu ta. Thế nhưng thực ra thì sao?

Cậu ta chính là loại người cho dù muốn lấy mạng ai đó, còn phải ban thưởng đối phương một nụ cười nhã nhặn bại hoại!

Tức chết người mà.