Yêu Quái Thư Trai

Chương 106: Không ôm chí lớn

Tiểu Kiều đang cố gắng thoát khỏi quá khứ, dù sao đứng tại chỗ hối hận rồi trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác, thật sự không hợp với cậu.

Cuộc thi cuối kỳ đúng hạn tới, Tiểu Kiều thuận lợi hoàn thành, nghỉ ngơi. Khiến Lục Tri Phi cảm thấy ngoài dự liệu chính là, sau khi thi xong Tiểu Kiều cũng không phải mỗi ngày đều chạy ra ngoài như trước đây mà là đại bộ phận thời gian đều tự giam mình trong phòng lên mạng.

Lục Tri Phi cũng đã nghỉ hè, mỗi ngày cậu ở trong thư trai, nếu không phải vẽ bản thiết kế thì chính là mân mê nấu ăn, ngày tháng thanh nhàn tự tại. Có một ngày cậu làm vài món điểm tâm nhỏ đưa lên cho Tiểu Kiều, vừa vặn nhìn thấy một đống văn bản và biểu đồ trên máy vi tính của đối phương, nhìn qua còn rất quen mắt.

“Cậu đang chơi chứng khoáng?” Lục Tri Phi tò mò tiến tới nhìn thoáng qua.

“Ừ, chơi một chút cho vui.” Tiểu Kiều sau một thời gian mày mò cuối cùng cũng tìm được con đường thích hợp cho mình, hiện tại là niên đại hòa binh, với bề ngoài của cậu thực sự không thích hợp ra ngoài làm ăn, vậy nên cậu có thể tìm chút công việc ngồi nhà kiếm tiền, giống như mở shop online, viết tiểu thuyết, chơi chứng khoáng, đầu tư gì gì đó. Mấy dạng phía trước không thích hợp với cậu, nhưng phía sau thì có thể thử một lần.

Lục Tri Phi từ nhỏ đã không thiếu tiền, vậy nên đối với chuyện tiền bạc cũng không coi trọng lắm, nhìn Tiểu Kiều còn nhỏ hơn mình vài tuổi đã có thể mua bán chứng khoáng vô cùng rành rẽ, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác ‘Thiếu niên nhà ta đã trưởng thành’.

“Tiền có đủ không?” Lục Tri Phi hỏi.

Tiểu Kiều đẩy kính mắt, uyển chuyển cự tuyệt, “Đủ, Thương Tứ mỗi ngày đều cho tôi hai trăm đồng tiền tiêu vặt, tôi đều để dành lại. Hiện tại chỉ là nghiên cứu, không cần bao nhiêu tiền.”

Lục Tri Phi trầm mặc một hồi, nói: “Anh ấy đang phát tiền lương cho cậu sao?”

Tiểu Kiều nhún vai, Lục Tri Phi cũng không nói thêm gì nữa. Kỳ thực một ngày hai trăm đồng cũng không nhiều, Thương Tứ lại không phải người biết suy nghĩ chu đáo, nếu Tiểu Kiều có thiếu thứ gì cũng có thể cầm tiền đi mua. Bất quá Tiểu Kiều mặc dù xuất thân nhà giàu nhưng cũng không có chuyện gì quá xét nét, cái áo cậu đang mặc hiện tại là do Lục Tri Phi may, vải thun trắng đơn giản, bên trên còn có ba chữ do đích thân Thương Tứ vung bút viết —— không phải người.

Lục Tri Phi còn nhớ rõ biểu tình của Tiểu Kiều khi nhận được cái áo này, mắt đều trợn thẳng lên trời.

Bất quá, trong thư trai này, quả thực ngoại trừ Lục Tri Phi là nhân loại chính thống, còn lại chẳng ai là người.

Thế nên, Lục Tri Phi lại may cho Thương Tứ một cái áo tương tự với số đo lớn hơn, Tiểu Kiều cầm bút chu sa ở phía trên thêm hai chữ ‘Đặc biệt’, vị chi —— đặc biệt không phải người.

Thái Bạch Thái Hắc cũng hùa vào giúp vui, dùng ngón tay dính mực nước, ở bên cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ như gà bới —— Là chủ nhân của Thái Bạch Thái Hắc.

Thương Tứ vốn còn rất mong đợi, thế nhưng sau khi thấy thành phẩm liền tức chết, cưỡng chế Lục Tri Phi tối đó làm mấy đĩa salad khổ qua và rau dấp cá. Lục Tri Phi đương nhiên sẽ không nghe lệnh, trên áo của Tiểu Kiều còn bị Đại ma vương tặng thêm hai chữ ‘Ngự tứ’ trong ngoặc kép đâu.

Huống chi cậu đã nhìn thấy, Thương Tứ ngoài miệng thì ghét bỏ, thế nhưng vừa xoay người liền lén lút cất cái áo kia trong phòng giữ đồ riêng của mình.

Quay về chuyện chính, hiện tại Lục Tri Phi đang may yếm cho Thái Bạch Thái Hắc. Hiện tại trời đã nóng lên, Thái Bạch Thái Hắc lại rất sợ nhiệt, vì vậy Lục Tri Phi tính toán làm cho hai bé mấy cái quần rộng bằng vải lanh mỏng, còn lại cũng không cần mặc thêm cái gì, đeo yếm trước ngực thôi là được. Dù sao hai bé mập này cũng rất đáng yêu, cho dù có cởi truồng cũng không thành vấn đề.


Cái yếm chỉ lớn bằng bàn tay, của Thái Bạch là vải nền trắng, phía trên dùng chỉ đen thêu, của Thái Hắc thì là vải đen, phía trên thêu chỉ trắng. Thái Bạch Thái Hắc rất nghịch ngợm, quần áo cũng dễ bẩn, vậy nên Lục Tri Phi liền làm cho hai đứa vài bộ hình thức bất đồng.

Thái Bạch Thái Hắc mặc vào quần áo mới liền vô cùng vui vẻ, còn ngượng ngùng nhờ Lục Tri Phi giúp bọn họ cột dây yếm thành nơ bướm thật xin đẹp, sau đó vừa thấy có người liền phải chạy đến trước mặt đối phương xoay một vòng 360 độ để khoe khoang. Thương Tứ bị bọn họ liên tiếp khoe mẽ nhiều lần, thực sự chỉ hận không thể lôi bộ áo Lục Tri Phi đã tặng cho mình khi tỏ tình mặc ra ngoài. Đó chính là tín vật đính ước Viên Viên tặng hắn nha, làm sao có thể tùy tiện lấy ra chứ?

Vì vậy, khi Lục Tri Phi từ phòng Tiểu Kiều bước ra đã thấy Thương Tứ đem Thái Bạch Thái Hắc treo lên giá phơi đồ, bản thân lại cầm một ngọn cỏ lau thật lớn, ngồi xổm dưới đất cù lét bụng của hai bé mập.

Lục Tri Phi tựa người vào lan can, hỏi: “Anh đang làm gì đó?”

Thương Tứ ngẩng đầu lên, nói: “Phơi nắng cá chép, làm cá mặn.”

“Hức hức hức, Lục Lục mau cứu mạng!” Thái Bạch Thái Hắc quơ quơ chân tay ngắn củn, nước mắt lưng trong cầu cứu, cơ thể vừa dùng sức đã lập tức xoay quanh, chuyển động đến đầu óc choáng váng, ngay cả quần cũng sắp rớt xuống, “Quần! Quần sắp rớt!”

Thương Tứ nghiêm túc đính chính, “Sai, là hai đứa sắp rơi khỏi cái quần.”

“Hức hức hức hức hức hức…” Hai bé mập lập tức không dám động đậy, gió mùa hè thổi nhẹ qua, nửa cái mông trần của hai bé liền cảm thấy mát lạnh. Thương Tứ chính là dùng quần của hai bé móc lên giá, nếu lại cử động nữa thực sự sẽ phải rơi ra khỏi quần!

Thương Tứ nhìn đến hả hê mỉm cười, Lục Tri Phi lại bất đắc dĩ, “Còn không mau thả bọn trẻ xuống?”

“Ờ.” Thương Tứ đáp ứng rất miễn cưỡng, con ngươi đảo một vòng, khóe miệng kéo ra một nụ cười xấu xa ngay góc độ Thương Tứ không thể thấy được. Thái Bạch Thái Hắc giật mình một cái, chỉ thấy Đại ma vương búng tay nhẹ nhàng, quần cộc lập tức không giữ được hai cái mông trơn bóng “Ây nha!”

Hai bé mập lập tức rơi khỏi quần cộc, bên tai nghe được tiếng Lục Tri Phi cao giọng gọi ‘Thương Tứ’, gió thổi qua trứng trứng của bọn chúng, khiến bọn chúng dâng lên một tầng ưu thương nhàn nhạt.

“Phịch, phịch.” Hai bé mập trước sau rơi lên bàn tay của Thương Tứ, mở to mắt nhìn hai cái quần cộc phất phơ trên đỉnh đầu, bọn chúng cảm giác mình cũng sắp đau lòng đến chết, lập tức dùng tay che hai con giun nhỏ lên án: “Chủ nhân là đại lưu manh! Cởi quần của người ta! Lưu manh! Đại lưu manh!”

Lục Tri Phi đã từ trên lầu chạy xuống, trực tiếp đoạt hai bé mập khỏi tay Thương Tứ, ôm vào trong lòng, “Đi, chúng ta không để ý tới tên lưu manh này nữa.”

“Lục Lục.” Hai bé mập ôm cổ Lục Tri Phi cọ lại cọ, “Sau này không bao giờ để ý chủ nhân lưu manh nữa, hừ, Thái Bạch/Thái Hắc chỉ cần Lục Lục là được rồi.”

Thương Tứ chịu cảnh ngộ vứt bỏ lập tức luồn tay vào ống tay áo, khoanh tròn trước ngực, đong đưa bước tới, thảnh thơi theo phía sau,miệng phun độc khí, “Hức hức hức, Thái Bạch Thái Hắc phải thương tâm chết rồi, mà chủ nhân của bọn họ lại có thể sống lâu trăm tuổi nha hức hức hức…”

Lục Tri Phi thực sự… có khát vọng muốn để hai bé mập đá văng người này.

Lúc Thương Tứ ở nhà chính là không có chút hình tượng nào như vậy, còn khi không ở nhà thì sao? Cũng chẳng khác mấy? Vì muốn báo thù cho hai bé mập, Lục Tri Phi liền lệnh cho Thương Tứ đem quần áo trong máy giặt ra phơi, thuận tiện cũng gom đệm chăn của toàn bộ người trong thư trai ra phơi nắng.


Viên Viên đã lên tiếng, Thương Tứ làm sao dám không nghe.

Nhưng mà đợi hắn phơi xong một thau quần áo lớn, lại cầm chổi lông gà đi vỗ chăn, khóe mắt thoáng nhìn thấy hai bé mập đã thay cái quần khác, ngồi trong lòng Lục Tri Phi thoải mái uống trà sữa ăn trái cây, chổi lông gà trên tay thiếu chút nữa đã bị hắn vỗ đến gãy đôi.

Tốt, rất có lực.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mùa hè nóng bức dần thưa tiếng ve kêu, đám người và yêu quái trong thư trai chuẩn bị nghênh đón tháng tám đổ lửa.

Lục Tri Phi nói lạm dụng điều hòa không tốt cho sức khỏe, vì vậy Thương Tứ liền dùng một thuật pháp đóng băng cái ao trong sân viện, làm thành một máy điều hòa kiểu thiên nhiên. Thái Bạch Thái Hắc mỗi ngày đều mặc yếm và quần cộc chơi trượt băng trên mặt hồ, hoặc là tụm lại với nhau ăn uống gì đó, hưởng thụ sự mát mẻ giữa trời hè nóng bức. Mà Lục Tri Phi mỗi ngày đều sẽ thấy được đủ loại vết tích khả nghi trên mặt băng, giống như hai vết mông tròn trịa, mấy vết cào dài, thậm chí là vài cái hố đường nét trôgn y hệt hai bé mập.

Cùng lúc đó, hai đứa em của Lâm Thiên Phong đã có thể bò rất nhanh nhẹn, Nam Anh thỉnh thoảng sẽ đưa bọn nhỏ đến chơi một hồi. Mà chỉ cần Nam Anh xuất hiện, không bao lâu sao Tinh quân cũng sẽ có mặt.

Thương Tứ từng hỏi Tinh quân vì sao không trực tiếp đến tiểu viện của Nam Anh tìm người, Tinh quân trả lời ‘Cay mắt’. Lục Tri Phi lặng lẽ ở bên cạnh nghe thấy, xem ra quan hệ của chú rể mới và ông anh vợ vẫn chưa hòa hợp hơn chút nào.

Chỗ của Lục Tri Phi thật ra lại có một mối làm ăn mới. Là ông cụ lần trước đặt may sườn xám lại muốn thêm một bộ, nói là sau không cháu nội của ông mặc sườn xám ra ngoài, có một cô em họ nói cũng muốn có bộ quần áo xinh đẹp giống chị, vậy nên mới tìm Lục Tri Phi làm thêm một bộ.

Lục Tri Phi dù sao cũng là nhàn rỗi, giá cả ông cụ đưa ra cũng rất hào phóng, vậy nên liền đồng ý. Kết quả nhất thời hứng thú, cậu không chỉ may sườn xám mà còn mua về một đống hạt châu nhỏ kết thành ghim cài áo và kẹp tóc xinh đẹp, coi như tặng phẩm đồng loạt đưa đi.

Cuộc sống an dật trong thư trai khiến Lục Tri Phi càng lúc càng trở nên bình thản, cậu nghĩ nếu như sau này thực sự không thể mở phòng làm việc riêng, vậy thì mở một cửa hàng chuyên môn may sườn xám cũng không tệ. Liền mở ngay bên cạnh thư trai, lại bảo Thương Tứ thông vách hai bên, như vậy qua lại cũng tiện lợi.

Nếu như không có ai đến may đồ cũng không sao cả, cậu có thể may cho Thương Tứ, Thái Bạch Thái Hắc, Tiểu Kiều, Nam Anh… mặc. Thỉnh thoảng làm một ít vòng tay, cài áo nho nhỏ, lại bảo Thương Tứ làm vài cái hộp gỗ tinh xảo, nhất định rất được hoan nghênh.

Cuộc sống phóng túng không ôm chí lớn này, thực sự quá tốt đẹp.

Cứ như vậy, ngày tháng dần nhích đến rằm tháng bảy, hôm nay đã định trước không giống ngày thường, Ngô Khương Khương cũng không lại ra ngoài chơi bời cuồng loạn, Sùng Minh cũng lưu lại trong thư trai. Mà cửa lớn nhà bọn họ, lại bị một con mèo gõ vang.

Là Liễu sinh, hắn dựa theo lời hẹn của Thương Tứ, chạy tới tìm người.

Lúc đó toàn bộ nhân viên của thư trai đều đang ngồi trên mặt băng vây quanh bàn tròn ăn lẩu, mấy thứ nước uống trái cây trực tiếp để dưới đất, thực sự là ướp đá theo đúng nghĩa đen.

Liễu sinh chào hỏi với Lục Tri Phi một tiếng, lúc hắn dùng móng vuốt nâng chén ngồi bên cạnh Thái Bạch Thái Hắc trên mặt vẫn còn vẻ ngu ngu, Thương Tứ rốt cuộc gọi hắn tới để làm gì?

Cứ ăn lẩu như vậy cũng ăn suốt mấy giờ.

Ăn đến thỏa thuê rồi Thương Tứ rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầng mờ tối, buông chung rượu nhỏ bằng ngọc xuống, nói: “Lâm Thiên Phong, ngươi mang theo La Sát kính ra ngoài cùng Liễu sinh. Tiểu Kiều, ngươi cùng Sùng Minh một tổ. Ngô Khương Khương, ngươi đi tìm Ảnh yêu.”

Rằm tháng bảy là một ngày rất đặc thù, theo lời của Tinh quân thì nằm ngoái nhân lực không đủ, thiếu chút nữa xảy ra nhiễu loạn. Nhân loại hiện tại rất thông minh, cho dù thành quỷ cũng không khiến người ta bớt lo.

Đợi khi mọi người đã chuẩn bị xong, Thái Bạch Thái Hắc lại ngẩng đầu lên, mắt tràn mong đợi nhìn Thương Tứ, “Chủ nhân, vậy chúng ta thì sao?”

Thương Tứ nhìn hai cái móng gà trên tay bọn họ, “Các ngươi lưu thủ.”

“Lục Lục.” Thái Bạch Thái Hắc hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Lục Tri Phi, xong lần này Lục Tri Phi cũng không giúp được bọn họ nữa, khẽ lắc đầu, “Hai đứa đợi ở nhà, mọi người trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho bé.”

Thái Bạch Thái Hắc nghe vậy tâm tình liền trở nên tốt đẹp, lại vui vẻ tiếp tục gặm chân gà.