Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 21: Đạt đến ngưỡng cửa

- Chị hai, CHỊ HAI!!! - Đông Hạo hoảng hốt chạy xuống nhà, nhưng đuổi theo cô đến cửa, lại chợt nhớ ra còn có khách. Nó vội rút điện thoại gọi một cú, mong rằng người kia sẽ bắt máy - Alo, anh Tử Ngạn, chị em gặp ba rồi, cãi nhau xong lại bỏ đi, bây giờ trời đã rất tối rồi, em lại không thể đi vì còn có ba, anh đi tìm giúp em được không? Chắc chị ấy chỉ chạy quanh đây thôi.....

Cúp máy, Đông Hạo quay trở lại nhìn ba mình và dì. Đây là lần đầu nó còn cơ hội nhớ lại mặt hai người. Đã quá lâu khiến nó suýt nữa quên đi mình còn có một người ba, còn có một gia đình. Nhưng việc làm của hai người, quả thật rẻ tiền. Họ lấy tư cách gì mà còn đến đây đòi chăm sóc hai chị em nó. Cho dù chị nó đồng ý, nó cũng không

Tận mắt nhìn chị mình chịu khổ, Đông Hạo đã thề sẽ có một ngày đi làm nuôi sống chị mình, mà cũng không cần một xu của hai người này. Đông Hạo nhìn ba với ánh mắt coi thường, hơn nữa còn ấm ức. Tuy vậy, Đông Hạo lại biết, trong thâm tâm, nó vẫn còn rất thương người này, chính là cái tình cảm cha con gì đó

- Hai người đã làm gì chị con?

Sau khi nhận được cú điện thoại của Đông Hạo, hắn vừa hay tắm xong, định lên giường đi ngủ. Giờ này đã rất khuya rồi, cô còn đi đâu nữa? Bất chấp sự ngăn cản của mẹ hắn, hắn vẫn lái mô tô đi trong đêm. Đèn đường vẽ trên mặt hắn lúc sáng lúc tối. Đến khu nhà cô, hắn chạy xe chậm lại, đồng thời ngước mắt tìm kiếm

Rốt cuộc cô đang ở cái nơi quỷ quái nào mà hắn không thể tìm được? Tử Ngạn trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Ba cô đang ở nhà? Chết tiệt! Sao ông ta dám trở về tìm bọn họ? Tư Du chắc chắn là vì cãi nhau với ông ta nên mới không chịu nổi. Chết tiệt! Hắn lại thấy mình không thể làm được gì cho cô, mà hắn cũng không có tư cách tham gia vào cuộc sống của cô


Nói dối! Hoàn toàn là giả dối! Ông ta chính là muốn cái gì? Cô không thích, cô cực ghét gương mặt phúc hậu giả tạo đó. Ông ta không phải là ba cô, ba cô không như vậy, không phải thích lừa dối con cái của mình. Mẹ cô, mẹ cô ở trên trời, nhất định sẽ rất đau khổ. Mẹ, mẹ đã tin tưởng lầm người rồi. Ba không hề nuôi nấng con cho mẹ, không hề thương con như mẹ

Tư Du cúi đầu, ngồi trong một góc tường sâu, nơi không hề có ánh đèn chiếu sáng, tối tăm, tịch mịch. Cô co gối, thu người mình lại. Lòng đau như cắt, nhịp thở không thể bình tĩnh nổi. Rồi cô nghe thấy tiếng bước chân, như thường lệ, cô không quan tâm. Nhưng người đó, hắn ôm cô. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm lừng và mùi áo da cao cấp, không khỏi thấy mủi lòng

Người này là ai? Tại sao lại ôm cô? Tại sao lại khiến cô cảm thấy bị thương hại? Hắn vùi đầu cô vào ngực mình, bởi vì cô không muốn người khác chạm vào mình, nhưng hiện tại cô bất động, nhưng tỏ cô có nhiều tổn thương đến thế nào. Hắn đều biết cả, bởi vì hắn là bạn thân duy nhất của cô mà

- Khóc đi! Cứ khóc đi, sẽ không ai thấy cậu đâu, có mình ở đây rồi - là giọng nói, giọng nói đó. Cô biết!

Bờ vai không kiềm mà run rên. Rất tốt! Cô khóc, là một điều tốt. Cô nên biểu đạt cảm xúc của mình nhiều hơn nữa, để hắn biết. Tử Ngạn siết chặt cô vào lòng, khẳng định cô đang cần một bờ vai tựa vào. Tất cả sẽ không sao cả, nếu cô khó khăn, hắn có thể giúp. Sẽ giống như cô mong muốn, sẽ không dựa vào tiền của ba cô

Tử Ngạn ôm cô ngồi thật lâu, tựa hồ có thể ngồi đó cả đêm. Nhưng mà Tư Du động đậy, cô đứng dậy sau khi đã khóc xong. Trong bóng tối, hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này của cô, mà hắn cũng chắc cô cũng sẽ không thích để người nào đoán tâm tư của mình. Tử Ngạn quay lại xe của mình, vặn chìa khóa đợi cô


Hắn chỉ vỗ vỗ ghế sau, ý bảo cô lên ngồi. Tư Du không từ chối, cô hít hít mũi còn hơi nghẹn rồi ngồi lên, nắm chặt áo da của hắn, chốc sau lại thì thầm bên tai, cô đang....thì thầm "Tôi không muốn về nhà lúc này". Trong lời nói, 7 phần là van xin. Có lẽ cô chán ghét phải gặp mặt người đó. Tử Ngạn không nói nhiều, chỉ chạy xe đi

Hắn chạy không nhanh, nhưng cũng không chậm, đủ để thổi bay những cơn đau của cô. Cô không đau ở bên ngoài, là vì bên trong đã từng quá đau. Tử Ngạn cảm nhận cái ôm của cô như một lần dựa dẫm. Tử Ngạn chưa từng cảm thấy muốn bảo vệ cô lúc này, đây có lẽ là lúc yếu đuối nhất của cô từ khi hai người gặp mặt nhau

Tư Du không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, cô sẽ trú vào một góc lặng lẽ khóc một mình, âm thầm chịu đựng nỗi đau mà không hề rên rỉ, nhưng rồi khi trở lại với thế giới của mình, cô câm lặng không nói một lời. Nói rằng mình đã trải qua những gì, lầm tưởng rằng mình thật kiên cường sắt đá. Hắn chạy xe trên những con đường

Gió làm cô ngửi thấy hương thơm mềm mại trên người hắn, thực thoải mái. Cô tựa đầu trên lưng hắn một lúc lâu, tạm thời quên đi chuyện gia đình. Ngồi trên đây thật tốt, cô có thể miễn cưỡng mà cho qua, cho qua sự lạnh nhạt của mình. Khóe môi hắn nhếch nhẹ, cảm nhận thân hình nhỏ bé phía sau đã yên lặng quá lâu, hơi thở cũng trở nên bình thường, có lẽ cô đã ngủ

Tử Ngạn chạy xe thêm một vòng nữa rồi mới về nhà. Đông Hạo sốt sắng đứng đợi ngoài cửa. Nó đã tiễn hai người kia về rồi, cô cũng nên về đi chứ. Thấy chiếc mô tô sáng đèn, chầm chậm chạy lại, Đông Hạo mới thở phào nhẹ nhõm. Dựng chân chống, Tử Ngạn nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Đông Hạo lo lắng nhìn cô yên giấc rồi nhìn hắn, thầm biết ơn vì có Tạ Tử Ngạn


Đắp chân cho cô xong, hắn nhìn quanh phòng cô một lượt, đa số là sách vở, sách vở tựa hồ còn nhiều hơn cả quần áo của cô. Lồng ngực lên xuống nhịp nhàng, hình như cô đang ngủ rất ngoan, Tử Ngạn vén tóc cô sang một bên, lộ ra gương mặt hơi mệt mỏi, nhìn kĩ, rõ ràng lúc cô ngủ có vẻ hiền hơn. Nhận ra hành động quá tự nhiên của mình, hắn đứng thẳng người đi về

Tại sao lại làm ra hành động thân thiết như vậy với cô? Tử Ngạn xoa xoa trán, hắn có lẽ buồn ngủ quá rồi. Chào Đông Hạo rồi ra về, hắn cũng nhận ra thằng nhóc này mặt mũi thật thê thảm, chắc vừa đi đánh nhau. Đàn ông con trai, chuyện này là bình thường, quan trọng là cô sẽ không bỏ qua chuyện này, Tư Du quá nghiêm khắc

Ngày hôm sau đi học, Tư Du vẫn vác bộ mặt vô hồn đó đến trường. Biết tối qua là hắn đưa cô về nên cô cũng không nói nhiều nữa, trải qua một ngày mà không quan tâm đến mọi thứ là thói quen của cô. Tử Ngạn biết cô không vui cho nên hắn cố gắng nói thật nhiều chuyện, nhưng xem ra là vô ích, cô chẳng quan tâm nhiều lắm. Tử Ngạn lại thấy mình càng ngày càng ngốc, nói những chuyện chẳng liên quan, có lẽ cô nghe cũng muốn nhàm chán

- Mày còn vác mặt đến đây làm gì? - Anh Thi dùng dằng với một thằng nhóc ở gần trường khi bọn Đại Vũ đang đi bộ về

- Tôi, tôi không quen mấy người - sờ sờ vết thương trên mặt, Đông Hạo nhớ tới lời chị mình nói thì liền lơ bọn họ đi

- Ai, khoan, khoan đã, mày nói gì? Không quen? Xem ra hôm đó đánh còn chưa sướng tay? - Anh Thi giữ nó lại, xem ra còn hung hăng hơn cả Đại Vũ. Đại Vũ hôm đó chỉ là tính khí hơi nóng giận, lại gặp Đông Hạo nên mới không kiềm chế được đánh người. Vậy mà Anh Thi lại cố chấp muốn gây sự, chỉ là, nhìn gương mặt này làm cô ta nhớ đến Lương Tư Du, xem ra trên đời này có nhiều người giống nhau thật đấy

Tư Du nhíu mày, là vô cùng nhíu mày nhìn. Nhìn bọn họ, nhìn Anh Thi, bọn họ đang làm cái gì với Đông Hạo? Đang khi dễ nó sao? Bọn họ động đến cô còn chưa đủ, còn động đến em trai cô nữa sao? Tử Ngạn nhìn theo mắt cô, không hay rồi, bọn người sao lại động đến Đông Hạo nữa chứ? Tư Du khẳng định là đang rất tức giận. Hắn chưa kịp mở miệng, cô đã đi tiếp vài bước nữa


- Đông Hạo

- Chị, chị hai! - Đông Hạo khiếp sợ chạy về bên cô - bọn họ, bọn họ lần trước đánh em - Tư Du nghe đến đó, mặt đã không được thoải mái cho lắm, cô hướng ánh mắt muốn giết người về phía họ. Anh Thi nhếch môi nheo nheo mắt

- Thì ra là chị em, thảo nào khốn nạn giống nhau như vậy! - Đại Vũ cũng không ngờ tới tình huống này, bọn họ lại động vào em trai Lương Tư Du. Anh Thi lại không biết phải trái, tiếp tục chửi xéo - thằng em trai nhà cô đúng là vô dụng, bị đánh vài cái đã không thể đứng dậy nổi

Tử Ngạn siết chặt nắm tay. Không phải bảo bọn họ đừng xuất hiện trước mặt cô rồi sao? Còn dám làm trái lời. Lại còn Anh Thi, mới một thời gian không gặp đã trở nên xấu xa, miệng lúc nào cũng nói ra những lời khó nghe? Tư Du nhìn Anh Thi, rồi nhìn vết thương trên mặt Đông Hạo, lại nhìn xuống thân hình ốm tong teo mà đáng lẽ, ở lứa tuổi này nó phải phát triển lắm. Giống như núi lửa phun trào, Tư Du chạy đến nắm lấy cổ áo của Anh Thi

- Động tới tôi còn chưa đủ, cậu còn động tới em trai của tôi?

Từng ánh mắt một kinh ngạc mà nhìn cô, Tư Du giống như một con thú hoang, xách cổ áo người khác lên tựa như muốn đánh nhau, âm lượng giống như không rét mà run, dọa bọn người kia một vố muốn đầu hàng. Tử Ngạn thấy cô không kiềm chế mà ra tay, chỉ sợ không thể ngăn được cô, sợ cô tự làm đau mình