Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 290

Cảnh tượng khi nãy, ngay cả nghĩ mà anh cũng không dám nghĩ lại về nó nữa,


Lâm Khiết Vy bị ôm chặt vào trong lòng ngực cứng rắn nhưng rất đôi quen thuộc, và khí này cô mở mắt ra, cô cảm thấy mờ mịt vài giây rồi sau đó cô lấy lại được ý thức. Cô the mà lại chưa chết, xung quanh là khung cảnh ở giữa không trung, cô đang được một người nào đó ôm chặt ở giữa không trung, cứ như tình huống hiểm nguy vừa rồi là một giấc mộng vậy.


Mặc dù cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đã cứu cô, nhưng cô lại cảm thấy hơi thở mát lạnh kia rất quen thuộc, ngoại trừ ông chủ giàu có với tính tình thất thường của cô thì còn có thể là ai nữa.


Khi này, Lâm Khiết Vy nhanh chóng đưa tay ra mà ôm lấy cái thất lưng của người đàn ông kia, cô sợ rằng anh không thể giữ chặt lấy cổ, lại để cô rơi xuống.
“Anh Kiêu? Anh Kiêu!”


Cũng vì cô vừa mới trải qua tình huống đáng sợ như vậy, nên giọng nói của cô khá nhỏ, còn mang theo một chút run sợ mà gọi anh. Nhưng Mạc Lâm Kiêu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, anh không cử
động mà cũng không nói lời nào cả.


“Mạc Lâm Kiêu? Mạc Lâm Kiêu! Là anh sao? Này.” Rốt cuộc anh cũng có động tĩnh, lúc này anh chậm rãi rời khỏi cổ của cô và nhìn cô với khoảng cách gần.


Khuôn mặt như ngọc của anh giờ đây trông tái nhợt đi hẳn so hơn với thường ngày, con ngươi đen nhánh và sâu thẳm, khóe mắt anh cũng hiện lên vài tia có thể lương. Khi này, anh im lặng mà nhìn cô, sâu trong ánh mắt của anh chất chứa đầy nỗi tức giận.


Anh vừa muốn nói cảm ơn Lâm Khiết Vy, nhưng khi anh vừa mở miệng thì anh đã giận dữ mà nói với cô:
“Cô làm tôi tức chết rồi!”


Vừa dứt lời, thì anh chợt hôn lên đôi môi của cô, anh dùng sức mà hung hăng hôn cô thật sâu, mãnh liệt như vũ bão, cứ như anh đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, đó là một nụ hôn vô cùng hung bạo,


Lâm Khiết Vy vừa mới thoát chết trong gang tấc, bị anh ôm chặt vào trong lòng ngực như vậy, giờ cô lại bị anh hôn mạnh bạo như thể này, vậy mà cô lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cô nhằm đôi mắt của bản thân lại, cô cảm thấy biết ơn anh mà khẽ rơi nước mắt xuống, những giọt nước mắt ấy đều bị anh nếm hết.


Cô vẫn còn sống, thật tốt quá.
Thật may là có ông chủ giàu có chạy đến cứu cô.


Mặc dù anh là một người lạnh lùng tàn khốc, lại rất kỳ lạ, anh cũng rất thích ức hϊế͙p͙ người khác nhưng trong thời khắc mẩu chốt, thì anh lại giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, cứu cô thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Thôi, cứ để anh ức hϊế͙p͙ cô một chút vậy.
Nhưng mà…


“Đau! Mạc Lâm Kiêu, anh điên rồi sao? Ưm ưm…”
Anh cũng không thể hôn cô đến mức muốn chết đi sống lại chứ? Môi của cô bị anh hôn đến chảy máu luôn rồi.


Lúc Trần Kiệt bắt đầu thu dây bảo hộ lên, thì anh ta nhìn thấy người phụ nữ nhỏ kia đang ở trong cái ôm vững chắc của Anh Kiêu, mà cô thì không ngừng vung quả đấm nhỏ, không đầu không đuôi mà đánh loạn lên thân thể cao quý của ông chủ Kiêu của bọn họ.


Mà Anh Kiêu vĩ đại của bọn họ vẫn đang nhắm mắt lại mà hôn cô nhập tâm đến như vậy.
Khụ khụ, đúng thật là khó nhìn mà.
Hôn hôn hôn, cả ngày hôn không biết bao nhiêu lần! Cô ta là sơn hào hải vị à?


Trần Kiệt siết chặt lấy trái tim của anh ta, lúc này anh ta cảm thấy oán hận vô cùng, anh ta giận dữ mà trừng mắt nhìn về phía Lâm Khiết Vy một cách khinh thường.


Sau khi đã ngồi trên chiếc trực thăng, thì cuối cùng Mạc Lâm Kiêu cũng đã ngừng hôn cô, anh ngồi sát bên cạnh cô, thậm chí anh dùng một tay để ôm lấy bả vai của cô, giống như bây giờ cô là món hàng thuộc về anh vậy.


Trần Kiệt đoán hån là trên người Anh Kiều có chỗ bị thương, anh ta đã lên tiếng hỏi anh: “Anh Kiêu, chúng ta đi đâu đây?”
Nhưng lúc này Mạc Lâm Kiêu lại quay mặt sang mà nhìn Lâm Khiết Vy, anh hạ thấp giọng xuống mà hỏi cô: “Có chuyện gì xảy ra ở đó vậy? Có cần tôi ra tay không?”


Chỉ cần cô yêu cầu, thì anh sẽ lập tức cho san bằng chỗ đó ngay, vậy mà dám để người phụ nữ của anh suýt chút nữa bị mất mạng, hừ, cái bọn xấu xa này, đúng thật là không biết sống chết là gì.
Giờ phút này, Lâm Khiết Vy mới khôi phục tinh thần lại, việc đầu


tiên cô làm là sờ vào trong túi xách của cô, thấy hai quyền ghi chép vẫn còn nguyên vẹn thì cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô suy nghĩ một chút về tình huống ở trong phòng, lúc này cô cảm thấy bản thân cô nên trổn đến một nơi khác là sự lựa chọn tốt nhất.


Thế là cô lắc đầu với anh một cái và nói: “Không cần đâu, tôi không muốn dính vào phần kịch hay ở đằng sau đâu, bọn họ muốn làm gì thì tùy bọn họ. Chúng ta đi thôi.”
Mạc Lâm Kiêu nghe cô nói vậy thì khẽ gật đầu, sao đó anh nói với Trần Kiệt: “Về nhà.”


Trần Kiệt gật đầu với anh, cũng trong khi đó anh ta đã gửi một tin nhắn đến cho Nam Cung Hào, bảo anh ta sẽ nhanh chóng quay về biệt thự Mạc Vũ, anh ta đoán là sau khi cứu Lâm Khiết Vy, thì chắc hẳn Anh Kiêu đã bị nội thương rồi.


Khi Nam Cung Hào nhận được dòng tin nhắn này, thì anh ta như không thể tin được, suốt bao nhiêu năm nay, có lần nào mà anh Kiêu một người có tuyệt thế võ công lại thương đâu chứ?
Thế nên anh ta đã trả lời lại: “”


Lần đầu tiên Lâm Khiết Vy được ngồi trên một chiếc máy bay trực thăng, thế nên đã cô bắt đầu bật chế độ bé cưng tò mò, cô vịn tay vào cửa kính trong suốt mà nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
Ngay cả nỗi sợ hãi khi cận kề với cái chết lúc nãy, cô cũng tạm thời quên mất.


Wow ha ha, hình như bọn họ mới bay qua bệnh viện Nhân Ái vậy. Nhìn từ trên cao xuống, bệnh viện của bọn họ là một nơi lớn như vậy mà giờ nó cũng chỉ là một cái sân thể dục nhỏ vậy.


Chỉ nhìn thôi đã thấy mê mẩn rồi, lúc này đôi môi mỏng của Mạc Lâm Kiêu ghé sát vào bên tai cô, một luồng hơi thở ấm nóng khẽ phà vào lỗ tai của cô khiến cô không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy.
Lâm Khiết Vy không khỏi cảm thấy run rẩy.


Đôi mắt diều hâu và đen nhánh của Mạc Lâm Kiêu nhìn thẳng vào khuôn mặt rất mịn màng của cô với khoảng cách khá gần, khi này đôi môi mỏng của anh khẽ mở, trong giọng nói còn mang theo phần
nghiến răng nghiến lợi.
“Về nhà tôi sẽ lại tra hỏi cô cho thật tốt, còn phải phạt cô!”
Hả, không phải chứ?


Nghe anh nói như thế, trong lòng của Lâm Khiết Vy có chút rúng động, cô bĩu môi rồi đảo mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu với ánh mắt đáng thương vô cùng, cô còn bày ra bộ dáng có hơi sợ sệt.


Anh thừa biết cô đang giả vờ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé, mềm mại và vô hại kia của cô thì lửa giận trong lòng anh lại bắt đầu dấy lên vùn vụt.


Có lẽ là vì mục đích đã hiện lên quá rõ ràng ở trong đôi mắt anh, nên Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng xoay cái khuôn mặt nhỏ nhân đó sáng cho tấm kính trong suốt, và đưa phần ót về phía anh.
Khi này anh dùng tay vòng qua bờ vai của cô rồi chậm rãi ôm chặt lấy cô.


Nghĩ đến khoảnh khắc mà cô vừa rơi xuống khi nãy, anh vẫn không nhịn được cảm thấy từng đot ớn lạnh trong lòng kéo đến.
Suýt chút nữa là anh đã mất đi vật nhỏ này rồi…
Trên bầu trời đột nhiên có một chiếc trực thăng bay qua, nó cũng chỉ dừng lại vài phút rồi tiếp tục bay đi.


Không hề thu hút bất kỳ sự chú ý nào cả.