Bố qua đời, sản nghiệp của gia tộc đều rơi vào tay của chú cả, mẹ rời đi, cô và em trai ăn nhờ ở đậu nhà người khác, bệnh tình của em trai ngày càng sa sút.
Ha ha, Lâm Thúy Lan nói không sai mà, phân tích rõ ra, cô cũng cảm thấy bản thân mình chính là một kẻ tai ương.
Tuổi tác cô không tính là nhiều, nhưng những ngày hạnh phúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cứ như vậy, cô cảm thấy không xuất hiện trên cõi đời này sẽ tốt hơn nhiều.
Bồn chứa vẫn xoay chuyển như cũ, Lâm Khiết Vy bị xích ở bên trong đã không còn chút động tĩnh nào nữa. Đầu vô lực gục xuống một bên, giống như đã ngủ rồi.
"Này, này, Nam Cung Hào! Hình như có chút không hợp lý nhỉ?" Trần Kiệt là người đầu tiên phát hiện ra điểm khác thường, lay lay cánh tay của Nam Cung Hào, hất hất cảm về phía Lâm Khiết Vy: "Cô ta sao lại bất động không nói một lời thế kia? Không phải đã chết rồi đó chứ? Mẹ tôi ơi, nếu như cô ta đột nhiên chết đi như vậy, anh Kiêu ở kia phải giải thích như thế nào đây?"
Cho dù anh ta là người có thần kinh thô, cũng cảm nhận được người phụ nữ này ở trong lòng anh Kiêu có địa vị không giống những người khác. Tuy vừa rồi anh Kiêu kiên quyết rời đi, nhưng trước khi rời đi rõ ràng đã mềm lòng với cô ta.
Mạc Lâm Kiêu là ai chứ? Anh đã từng mềm lòng với bất kỳ ai chưa? Chưa
từng! Cho nên, nếu như để Lâm Khiết Vy chết nhanh chóng như vậy... Trần Kiệt rất lo lắng anh Kiêu có thể nào vặn gãy cổ anh ta hay không.
Trần Kiệt sợ tới mức chuẩn bị đi tới xem xét tình huống, lại bị Nam Cung Hào nắm chặt tay, kéo lại: "Anh hoảng hốt gì chứ, cô ta không chết được, chỉ ngất xỉu thôi, anh xem đi, số liệu vẫn hiện rõ này, vẫn sống."
Nam Cung Hào chỉ chỉ số liệu trên màn hình, vẫn mang phong thái của một nhà khoa học như cũ.
Trần Kiệt vẫn có chút không yên tâm: “Vừa rồi cô ta hét thê thảm như vậy, có phải thật sự rất đau không?"
Nam Cung Hào nghiêm túc suy nghĩ một chút, bĩu môi lắc đầu nói: "Không biết nữa! Tôi cũng chưa vào đó thử xem như nào, ai biết có đau không. Nhưng mà loại thuốc hóa chất này có thể hút năng lượng của cô ta, hẳn là mệt như chạy 10 km vậy."
Trần Kiệt suýt chút nữa ngã quy: "Mẹ nó! Hóa ra cậu coi cô ta là chuột
bạch à!" Vẻ mặt Nam Cung Hào dõng dạc: "Cô ta là người ký hợp đồng đứng đắn với anh Kiêu, điều khoản đã ghi rất rõ ràng, cô ta cần phải hoàn toàn phối hợp với mọi yêu cầu của anh Kiêu, tiền cô ta đã nhận hết rồi, nghĩa vụ còn không thể không thực hiện theo sao?"
"Loại điều khoản kỳ quái này khẳng định là do cái tâm địa quái quỷ này của cậu viết ra!"
"Đương nhiên, anh nghĩ xem, anh có loại trí thông minh đó sao? Thà anh cứ thừa nhận anh không thông minh bằng tôi ở phương diện này còn thành thật hơn đấy."
Trần Kiệt nói không lại Nam Cung Hào, chỉ có thể sử dụng bạo lực, một tay nắm chặt lấy cái ót của Nam Cung Hào, đột nhiên tập kích đánh úp tới Nam Cung Hào khiến anh ta thiếu chút nữa đã tiếp xúc thân mật với mặt bàn.
"Kiệt bé bỏng à! Em đánh anh đây đến choáng váng đầu óc, em định đền bù như nào đây?"
Biệt danh của Trần Kiệt là Kiệt Kiệt bé nhỏ, anh ta hận nhất người khác gọi anh ta bằng cái biệt danh này, bây giờ nóng nảy đánh Nam Cung Hào, anh ta bắt đầu lợi dụng điểm yếu này của Trần Kiệt.
Trần Kiệt tức giận tới mức tóc đều dựng thằng hết lên.
Hai người chuẩn bị đánh đấm vài chiêu, lại nghe dụng cụ vang lên vài tiếng “tít tít tít".
Nam Cung Hào dừng cười đùa lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình, giao việc cho cấp dưới: “Thực nghiệm kết thúc rồi, mấy người đưa cô ta ra ngoài đây đi."
Chất lỏng màu xanh lục bên trong dụng cụ dần bị hút ngược xuống dưới, thân thể của Lâm Khiết Vy từ từ hiện ra, trên da thịt lấp đầy chất lỏng sền sệt màu xanh lục, tứ chi bị xích sắt khóa chặt lại, tư thế này quả thật rất giống con rối gỗ bị người ta tùy ý chơi đùa.
Cởi bỏ xích sắt, hai người đàn ông cường tráng khẽ nâng Lâm Khiết Vy ra ngoài, trực tiếp đưa tới phòng của cô.
Trong phòng đã có bốn nữ giúp việc trung niên chờ sẵn từ sớm, vây quanh bên bồn tắm, hai người đàn ông lập tức bỏ Lâm Khiết Vy vào bồn tắm, sau khi đi ra ngoài, bốn nữ giúp việc bắt đầu nhanh chóng làm việc của họ.
Trước tiên kéo bộ quần áo ba lớp bó sát trên người Lâm Khiết Vy xuống, sau đó tắm rửa toàn thân cho cô.
Khi Lâm Khiết Vy tỉnh lại, cô đã bị nữ giúp việc tắm rửa lần thứ ba, cô ngâm bên trong xà phòng tắm thơm thơm, toàn thân đều nằm trong dòng nước ấm, có một nữ giúp việc đang mát xa da đầu cho cô, vừa ngửi đã biết cô ấy dùng dầu gội và dầu xả gội sạch sẽ rồi.
Lâm Khiết Vy muốn nói “Đề tôi tự làm", nhưng há miệng thở dốc rồi phát hiện ra, cô không cách nào thốt ra được từ gì hết, cô vậy mà mệt mỏi tới mức một từ cũng không nói nên lời, muốn đưa tay ra chống lên cạnh bồn tắm, cũng không làm được, cánh tay của cô một chút sức lực cũng không có.
Cô giống như bị rút hết toàn bộ sức sống và năng lượng, hiện tại toàn thân giống như hoàn toàn biến thành không khí, thậm chí còn thở được đã là năng lượng dồi dào nhất mà cô có được. Nghĩ lại bồn chứa ở thực nghiệm lúc nãy, tim đau như bị dao cứa!
Lần đầu tiên phát hiện, có một loại lăng nhục, gọi là "Mày là vật thí nghiệm".
Bị bắt mặc một bộ bikini trước mặt bao người cũng thôi đi, bị người khác xích tay xích chân vào bồn chứa cũng thôi đi, cô coi như là đi đang bơi lội trong bể bơi.
Nhưng coi cô như con cá dùng nước sôi để nấu chín, đau đến mức phải hét lên từng đợt, những người đó lại làm như không hề nhìn thấy, mặt không chút biểu cảm nào, lại ngay cả một chút thương cảm cũng không có.
Đơn giản là vì ở trong mắt của bọn họ, cô căn bản không được coi là con người!
Trước đây cô cảm thấy tính tình Mạc Lâm Kiêu khó chiều, bá đạo, bây giờ cô đã hiểu rồi, anh là người lạnh lùng vô tình, tàn bạo lại tàn nhẫn!
Sự cảm kích khi dùng hơn hai tỷ để cứu em trai kia, tất cả đều tan thành mây khói hết. Từ đầu tới đuôi, kẻ ngốc chỉ có một mình cô. Cô bị Mạc Lâm Kiêu tính kế, ép ngủ cùng không nói, còn tự chui đầu vào lưới, toàn tâm toàn ý làʍ ȶìиɦ nhân gì đó của anh, kỳ thật chính là một vật thí nghiệm đầy nhục nhã!
Tay của mấy nữ giúp việc kia vội vàng không ngừng xoa nắn các thứ lên người cô, Lâm Khiết Vy tỉnh lại hình như cũng chưa biết, đôi mắt trống rỗng mở to ra nhìn chằm chằm vào không khí, từng giọt từng giọt nước mắt lớn cứ yên lặng rơi xuống.
Thằng cho đến khi Lâm Khiết Vy bị mấy nữ giúp việc đặt lên giường, đắp chăn cho cô, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, tựa như một con rối gỗ không có tri giác.
Giường rất mềm rất thoải mái, nhưng cô ngay cả xoay người cũng không làm nổi, không còn chút sức lực nào nữa.
Mạc Lâm Kiêu vốn dĩ nên ở trong phòng sách, vẫn luôn ngồi trên ghế số pha, trong tay cầm máy tính bảng lướt linh tinh, cái gì cũng không nhìn được.
Đèn ở phòng khách đều được bật lên, sáng trưng như ban ngày.Anh cũng không biết vì sao tâm trạng có chút không yên, rõ ràng nên tới phòng sách xử lý những bộn bề công việc, lại như nào cũng không muốn đi.
Người phụ nữ kia, là đồng lõa của kẻ xấu không rõ lai lịch, chung quy vẫn gây ảnh hưởng tới anh.
Trong đầu anh vẫn luôn quay vòng bộ dạng đáng thương của cô ở trong bồn chứa, giống như tiếng cô kêu cứu vẫn quanh quẩn bên tai, có phải thật sự rất đau đớn không? Lâm Khiết Vy, cô vì sao lại xuất hiện trong thế giới của tôi, lại vì đâu mà cố tình là người của Mạc Lâm Dương! Khi cơ thể của Lâm Khiết Vy được đưa ra ngoài, tuy anh không hề đứng lên xem, nhưng tai anh vẫn luôn dõi theo động tĩnh của cô, thằng cho đến khi cô được đưa về phòng, anh vẫn đờ đẫn ngồi trên số pha như cũ, tâm trạng bay tán loạn.
Một giây phút vừa rồi kia, giống như có thứ gì đó từng chút một rời xa anh. Cảm giác giống như sắp sửa mất đi kia khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Hơn mười phút trôi qua, Nam Cung Hào cầm một chồng tài liệu số liệu hưng phấn đi ra.
“? Anh Kiêu không đi nghỉ ngơi sao?" Nam Cung Hào không ngờ Mạc Lâm Kiêu trong thời gian đó vẫn còn ngồi im ở phòng khách, nhanh chóng chạy tới, giao tư liệu trong tay cho Mạc Lâm Kiêu, kích động nói: "Cũng chỉ có cái thực nghiệm này mới có thể kiểm tra đo lường chính xác được thân thể của Lâm Khiết Vy không giống người bình thường. Quả nhiên như dự đoán của tôi, cô ấy là bản thể của thuốc."