Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 228

Chuẩn bị có một gian phu đó.
*Xin anh yên tâm đi, khẳng định là không có gian phu nào đâu, một kẻ học dốt như tôi nào có ai ưng chứ!” *Thế nào? Nếu có người vừa ý cô thì cô chuẩn bị kiếm một người về đấy à?” Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh, anh nhếch nhếch mị, giọng nói ẩn hàm ý khiêu khích.


Lâm Khiết Vy ngẩn người, hơi thấy cạn lời Tên này cuối cùng thì tư duy theo lối nào vậy, sao lại suy ra được cái kết luận như vậy chứ? *Trời ạ, không phải, ý tôi là…Nói chung, tối sẽ vô cùng ngoan ngoãn, ở bên ngoài sẽ không mồi chài bất cứ mọt người đàn ông nào” *Chỉ mong được thế, kiếm một tên về cũng không sao, để xem mạng tên đó đủ dài hay không” Anh ta châm chọc cười.


Cô ấy còn nói mình ngoan? Cô ấy thì ngoan chỗ nào? Cô ấy hoàn toàn không dính líu xíu xiu nào đến chữ ngoan này đâu.
Lén lút bày trò với Mạc Lâm Dương, còn khiến Hạ Dịch Sâm suốt ngày rục rịch…


Nghĩ tới đây, Mạc Lâm Kiêu vốn được ôm cô gái mềm mại yêu kiều này đột nhiên mất hứng liền buông tay cô ra, ngồi xuống cái đệm đã được dọn sẵn lót trên nền đá lạnh lẽo.


Lâm Khiết Vy cuối cùng cũng được thả ra liền thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi cô bị anh †a ôm siết vào lòng, vừa nóng vừa lo, thấy Mạc.
Lâm Kiêu ngồi xuống, cô cũng vui vẻ đi tới một góc sàn tính ngồi chung.


Mông còn chưa kịp đặt xuống nền đá, chợt nghe tiếng nạt nhỏ của Mạc Lâm Kiêu: “Đứng lên!” Hả? Lâm Khiết Vy sợ đến mức đứng phắt dậy, đôi mắt long lanh to tròn nhìn Mạc Lâm Kiêu, không hiểu có chuyện gì? “Làm sao vậy? Vì sao không thể ngồi?” Lâm Khiết Vy mặc đồng phục y tá còn đội cả mũ y tá lúc này vừa dễ thương nhưng vẫn hấp dẫn, tràn đầy sức quyến rũ không nói lên được.


Sắc mặt trên gương mặt lạnh lẽo của Mạc.
Lâm Kiêu hơi đổi, nhưng đôi con ngươi đen kịt lại không khỏi nằm chặt.
Khốn thật! Cô ấy mặc bộ đồng phục y tá này hớp hồn quá mức, nhìn như một con thỏ nhỏ hồng hồng.


TRong đầu anh tự chủ được hiện lên rất nhiều hình ảnh cấm, nếu cô ấy mặc bộ đồng phục này bị anh bắt nạt mà khóc lên…
Khu! Chỗ cổ họng đột nhiên bùng lên một mồi lửa, chỗ bụng dưới âm thầm siết chặt, một dòng nhiệt từ thân dưới len lỏi lên mỗi một mạch máu trong cơ thể.


Mạc Lâm Kiêu đang ngồi ngay ngắn, từ bên ngoài không nhìn ra anh ta có chỗ nào.
không ổn, nhưng chỉ có một mình anh rõ, hiện tại bản thân phải vất vả kìm nén cơn nóng trong cư thể.
“Cơ thể cô không khỏe, không nên ngồi nền đá, lạnh!” Giọng nói của anh đột nhiên trầm hơn một chút.


Lâm Khiết Vy sửng sốt một chút, sau đó.
thiếu chút nữa phát điên.
Không phải chỉ đến tháng thôi sao? Cô sống đến từng này cũng chưa chú ý đến nhiều như vậy, không phải vẫn sống khỏe re đến tận giờ sao? Anh ta ngồi như một ông tướng, dựa vào cái gì mà cô phải đứng như đứa hầu nghe dậy bảo.


Cô không thích! *Không có chuyện gì, trước đây lúc tôi đến thánh cũng vẫn ngồi chỗ lạnh như vậy, không phải vẫn tốt đẹp sao?” Nói xong định tiếp tục ngồi xuống.
“Qua đây!” Mạc Lâm Kiêu hé đôi môi mỏng, tiếng nói không to lại tràn ngập sự bá đạo, vô cùng đáng tin.


Không muốn qua đâu…


“Sao hôm nay anh lại đến bệnh viện chỗ tôi thế? Có chuyện gì sao? Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi còn phải trở lại làm việc nữa!” Cô ấy không muốn gặp anh như vậy? Mộty tá quèn mà còn đứng trước mặt anh giả vờ giả vịt nói chuyện công việc? Sắc mặt anh lạnh lùng, đôi mắt hơi híp lại “Qua đây!” Thấy anh ta có vẻ phải tức giận, Lâm Khiết Vy hơi run, vứt hết nguyên tắc vội vã đi tới, bày ra bộ dáng “Kim chủ anh nói đi tôi ngoan ngoấn nghe” *Mệt?” Anh nhìn sâu vào cô hỏi.


*Ù* Lâm Khiết Vy gật gật cái đầu nhỏ.
Một giây kế tiếp, Mạc Lâm Kiêu đã ôm cô ngồi lên chân mình như ôm một đứa bé.
Lâm Khiết Vy lại càng hoảng sợ, mặt đều đỏ bừng lên, nhìn chung quanh sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
“Anh Mạc, tôi không mệt, không cần như.


vậy, tôi vẫn nên đứng như anh bảo đi!” Đây đâu phải trong nhà, là bệnh viện đó! Trường hợp công cộng, người đến người đi, hành lang này lại không có gì che chắn, bất kỳ người nào đến đây đều có thể nhìn thấy cảnh ôm ôm ấp ấp của hai người họ.


Để người ta đồn lên thì cô không thể ở lại đây làm việc được.
‘Giùng giãng muốn đứng lên, không ngờ lại bị ôm càng chặc hơn.
*Ngồi! Tôi ở đây, không có ai sẽ đi qua!” Chỉ một giây đồng hồ anh đã nhìn thấu nỗi lo lắng của cô là cái gì.


Giấy dụa không có kết quả cô đành bất đắc dĩ để anh ta ôm, trong lòng không ngừng kêu gào.
Làm gì phải ôm chứ! Xấu hổ quát Đôi môi nhỏ thầm thì: “Anh nói xem không ở trong công ty của mình làm việc mà chạy.
đến bệnh viện của tôi làm cái gì chứ?” Mạc Lâm Kiêu khẽ nhíu mày.


“Cô nghĩ räng tôi đặc biệt tới để thăm cô? Xì..” ANh ta cất tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta đánh, tôi đến để thăm hỏi người bệnh, thaaunj tiện ngó cô xem sao.” Lâm Khiết Vy gật đầu: ‘À à, còn có người dám đánh cháu anh?” Mạc Lâm Kiêu tựa hồ không hứng thú với câu chuyện này, lạnh giọng nói: “Anh ta là tên buôn lậu dựa vào chiến tranh, cũng không trách được kẻ khác.” Lâm Khiết Vy rũ mắt, cô nhìn nút áo thứ ba trên chiếc sơ mi của Mạc Lâm Kiêu. Hazzzz, nếu không có chuyện gì cần nói thì thả cô về đi.


Ngồi chỗ này không làm cái gì chứ.
Cô đột nhiên thấy bụng mình nóng lên, lúc này mới phát hiện Mạc Lâm Kiêu giơ tay lên áp vào bụng cô, lưồng nhiệt từ bàn tay lan đến bụng vô cùng ấm áp.


Cô không khỏi nghĩ lại tối hôm qua, hai người bọn họ năm chung trên một chiếc giường, lúc đó anh ta cũng ủ ấm cho bụng cô như vậy.
Cô lại nghĩ đến người xuất hiện ngày hôm qua, không chỉ một mình cô ta mà còn cả Mạc Lâm Kiêu lúc đó nữa..


Đôi mắt anh ta tối này, nhỏ giọng hỏi: “Còn chảy máu sao?” “Hở?” Lâm Khiết Vy run run mi đối diện đôi mắt anh ta, khuôn mặt đỏ bừng.


Đậu đậu, sao anh ta lại hỏi một vấn đê xấu hổ như vậy chứt Phát điên mất thôi! Đôi con ngươi sáng rỡ nhìn chăm chăm cô ở cự lï gần, bày ra vẻ cô không trả lời sẽ không bỏ qua.


“Cái kia cái kia… Dĩ nhiên” “Lúc nào mới có thể kết thúc?” Đệt! Sao lại nghe ra giọng điệu gấp gáp muốn nuốt cô vậy nhỉ? *Còn, hai ba ngày nữa” Khuôn mặt Mạc Lâm Kiêu dán sát mặt cô, chậm rãi nhả từng chữ: “Suốt ngày nói là nhân tình của tôi, nhưng là một nhân tình cô đã hoàn thành nghĩa vụ gì? Hả? Nhóc con?” Hai chữ nhóc con phát ra từ mũi mang theo trêu tức và biếng nhác.


Lâm Khiết Vy không hiểu ra sao đã bị giọng nói của anh ta làm tê rần, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ rực, đến cả cổ và tai cũng không khác gì.
Cô hoảng loạn bao biện: “Tôi, toi đến tháng này” Đôi môi mỏng của anh dán sát môi cô, lại cách hai cm, lại mãi vẫn không chịu chạm vào.


nhau, thở ra một hơi: “Không phải còn cách khác để phục vụ đàn ông sung sướng hay sao?” Lâm Khiết Vy đã cùng Hứa Tịnh xem một ít phim đen của Nhật trong nháy mắt nhớ lại không biết bao nhiêu hình ảnh, lập tức hoảng hốt choáng váng.


Tên đại gian đại ác Mạc Lâm Kiêu này sẽ không ép cô làm gì gì đó chứ? Bất an! “Anh…Anh Mạc, không còn sớm nữa, tôi cần đi về làm việc!” Đôi mắt cô chớp chớp, còn cố nhích về phía sau trốn tránh, đôi chân nhỏ vừa yên lại bắt đầu đạp loạn xạ Mạc Lâm Kiêu vốn không định bắt cô làm gì lại bị cô nhen lửa trong người, bống dưng tập kích khóa chặt môi cô.