Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 143: Tôi lại cứu anh

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đã từ trắng bệch sang đỏ ửng, lông mi dài khẽ run rẩy, cơ thể nhỏ bé không ngừng vặn vẹo.
Sau cùng Mạc Lâm Kiêu không nhịn được, đi qua, quay gương mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, vén tóc của cô lên, cúi đầu lẩm bẩm.


"Lâm Khiết Vy, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cho cô thoải mái.”


Ngay cả chính bản thân Lâm Khiết Vy cũng đã lờ mờ đoán ra được mình bị sao, cô trúng chiêu, hiện tại anh dùng tay nâng gương mặt của cô lên, cô lập tức cảm giác được dường như bên trong huyết quản của mình ẩn giấu một con dã thú cái, rất muốn nhào vào người đàn ông này.


Cô khó khăn hít thở, gian nan nói ra mấy chữ.
"Anh đi đi!"


“Tôi đi ư? Đây là lời thật lòng của cô đấy hả? Nếu cô thật sự muốn để tôi đi, sao cô phải lén dùng loại thuốc đó chứ? Cô không thể bỏ đi bỏ mặt mũi sang một bên, nói một câu thật lòng ư? Chỉ cần cô nói, cô muốn tôi, tất cả mọi việc đều sẽ được giải quyết."


Lâm Khiết Vy hất tay của anh ra, cuộn người mình lại, đầu cũng co rụt lại, mặc cho chính bản thân mình run rẩy.
“Cô.” Mạc Lâm Kiêu tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật.


Nhìn thấy lúc này cô chịu đủ tra tấn, trong lòng xuất hiện lo lắng không thể giải thích được, muốn để chính miệng cô nói ra câu kia, vi sao co lại quật cường như thế chứ? Tức chết anh rồi.


"Được thôi, tôi sẽ không so đo với một người phụ nữ như cô, bổn thiếu gia khó có dịp từ bi một lần, xem như là hành động từ thiện vậy.”


Mạc Lâm Kiêu tìm cho mình một bậc thang, đưa tay kéo cô đến, lật người cô lại, tay vừa chạm vào quần áo của cô, bàn tay nhỏ bé của cô lập tức giữ chặt lấy tay anh, sức lực không lớn, thậm chí còn đang run rẩy, nhưng đôi mắt ngập nước kia lại lộ ra vẻ quyết tâm.
"Không được... Anh đi đi!”


Trong lúc nhất thời, Mạc Lâm Kiêu tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô thể, cô đã cố ý dùng loại thuốc này, vì sao bây giờ còn chơi liều như thế.


"Lâm Khiết Vy, con người ta dám chơi dám chịu, cô như thế này là sao chứ? Đâu phải chưa từng ngủ qua, cô già mồm như thế, cô đừng hiểu nhầm, hiện tại chính là tôi đang cứu cô đấy!”
Không cầu xin anh thì thôi, thế mà còn làm như là là anh đang theo đuổi cô vậy.


Vì cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo, Lâm Khiết Vy đã cắn rách cả môi dưới, cố gắng hung dữ nói.
"Không cần anh cứu. Phòng tắm... Nước lạnh.” Lâm Khiết Vy dùng sức lắc đầu.


"Được lắm, như cô mong muốn, cô đừng có mà hối hận đấy nhé!" Mạc Lâm Kiêu cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào trong nhà tắm, đặt cô vào bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen ra, nước lạnh theo đó chảy xuống, làm ướt tóc cô.


Mạc Lâm Kiêu đứng ở bên cạnh, lạnh lùng dõi theo, trong lòng giống như dời sông lấp biển, không nói rô ra là cảm xúc g, lung


Giống như là nhìn thấy rõ hơn về người phụ nữ này, lại khó nén được mất mát và bực bội trong lòng, giờ phút này muốn mắng cô, lại không mắng nổi, nhìn thấy cô ngâm mình ở trong nước lạnh, cóng đến mức cả người run rẩy nhưng vẫn kiên trì ở đó, anh lại không nhịn được, rất muốn đánh người,


Anh bị người phụ nữ này chê u?
Mạc Lâm Kiêu anh, đây là lần đầu tiên trong đời còn không được hoan nghênh bằng nước lạnh.
Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng tỉnh táo hơn một xíu, không còn khó chịu như vừa rồi nữa, cô hơi hé mắt, nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói.


"Là Trần Thanh Tâm kia”
Ánh mắt không có tiêu cự của Mạc Lâm Kiêu chuyển rời lên người cô, nhìn gương mặt của cô, anh hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
"Trên người Trần Thanh Tâm này có một mùi hương rất lạ, nhất định cô ta có vấn đề”


Sau khi nói xong, dường như đã dùng hết sức lực của cô, Lâm Khiết Vy lại nhắm mắt lại, giống như một con vịt ngâm trong nước, không nhúc nhích gì. Trong lòng Mạc Lâm Kiêu đột nhiên giật thót, trong mắt lướt qua nguy hiểm và sắc bén, quay người đi ra ngoài gọi điện cho Trần Kiệt.


"Trần Thanh Tâm kia có vấn đề, loại thuốc mà Lâm Khiết Vy bị trúng là từ trên người Trần Thanh Tâm kia, nhanh chóng tra rõ!"
Nói như thế, tối hôm nay, người vốn dĩ nên trúng chiêu là anh, nếu như anh và Trần Thanh Tâm kia tiếp xúc gần gũi, như vậy hậu quả...


Trần Kiệt và Nam Cung Hào thẩm vấn Trần Thanh Tâm ngay trong đêm, từ trên người của cô ta, bọn họ không chỉ tìm được loại thuốc khả nghi, còn từ bên nách của cô ta tìm được loại thuốc nổ da được cấy dưới da.
Trần Kiệt tát lên mặt mình hai cái, mạnh đến mức má anh ta sưng lên.


Sao anh ta lại sơ ý, chủ quan như thế, bị người xấu lợi dụng, thiếu chút nữa đã trúng kế ngộ nhỡ người phụ nữ này tự bạo ở ngay bên người cậu chủ Kiêu, nhất định sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng cho cậu chủ Kiêu, đến lúc đó cho dù có chặt anh ta ra thành nghìn mảnh thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi.


Tối hôm nay đối với biệt thự Mạc Vũ là một đêm không yên bình.


Lâm Khiết Vy ngâm mình trong nước lạnh gần như cả một đêm, thiếu chút nữa cô đã cho rằng mình sắp ngỏm củ tỏi, sự dày vò giữa hai thái cực nóng và lạnh khiến cho cô cảm thấy hoài nghi về cuộc sống, gian nan vượt qua một đêm, đến tận ba giờ sáng, cô mới nằm lên giường, chìm vào giấc mộng đẹp.


Ngày hôm sau, mãi cho đến hơn 10 giờ, Lâm Là Khiết Vy mới tỉnh ngủ, may mắn hôm nay là thứ bảy, là ngày được nghỉ, cô ngồi dậy, nhưng cả người không còn bao nhiêu sức lực. Lâm Khiết Vy đi đến nhà vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương, phát hiện sắc mặt quá khó nhìn, tái nhợt không còn chút máu, giống như một con mèo bệnh.


Tối hôm nay phải đi tham dự lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan, nếu như cô không trang điểm mà đi đến đó với sắc mặt này, đoán chừng tất cả mọi người sẽ nói cô bị vứt bỏ, tình cảm bị tổn thương mới dẫn đến dáng vẻ sống dở chết dở này.


Cầm bàn chải lên đánh răng, trong miệng đều là bọt, Lâm Khiết Vy hung dữ nói với chính mình trong gương.


"Lâm Khiết Vy, tao nói cho mày biết, buổi tối hôm nay, mày nhất định phải xốc lại tinh thần, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đến đó, phải xinh đẹp cho tất cả mọi người ngước nhìn, nhất định không được để cho Lâm Thúy Lan đắc ý”


Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Lâm Khiết Vy đi đến phòng khách ở tầng một, căn phòng khách rộng lớn nhưng lại không có ai, không chỉ có Trần Kiệt chết bầm kia biến mất, mà ngay cả người thích đọc báo như Mạc Lâm Kiêu cũng không thấy tăm hơi. Tối hôm qua sau khi anh chắc chắn cô không sao, anh không nói câu nào lập tức rời đi, hình như là tức giận. Cô đã nói rồi, cô bị trúng chiêu, việc này không thể trách cô, là Trần Thanh Tâm đang giở trò quỷ, sao anh lại có dáng vẻ như ai nợ tiền anh vậy.


“Cô Vy, cô dậy rồi hả, tôi vẫn luôn làm nóng bữa sáng cho cô đó, nhanh đến ăn đi.”


Giọng nói hòa ái của bác Trần vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Khiết Vy, cô đổi sang dáng vẻ nhu thuận, vẻ mặt vui cười đi đến nhà ăn. "Bác Trần, chào buổi sáng, sao không thấy ai hết vậy, bọn họ đi làm gì thế?” Bác Trần vừa múc cháo cho cô vừa chậm rãi nói.


"Cậu chủ Kiêu ra ngoài có chút việc, hình như hôm nay có mảnh đất mới ở phía nam thành phố cần đấu thầu, cậu chủ Kiêu qua đó giám sát”
Ha ha ha, quá tốt rồi, anh không ở nhà một ngày, ngày hôm đó cô có thể sống thoải mái. Lâm Khiết Vy ăn một bát cháo, hạnh phúc chẹp


miệng, giống như nghĩ đến cái gì đó, hỏi. "Bác Trần à, sáu cô gái xinh đẹp kia đâu?"
Bác Trần ghét bỏ nói.


"Cái gì mà xinh đẹp chứ, tôi thấy rất khó coi, còn không có dáng dấp đầy đặn phúc hậu như cô Vy." Lâm Khiết Vy âm thầm lau mồ hôi lạnh, bác Trần yêu quý của cháu à, cái từ đầy đặn này không phải dùng để ca ngợi một cô gái xinh đẹp, Dáng dấp của Hứa Tịnh mới gọi là đầy đặn phúc hậu.


Bác Trần tiếp tục nói.
"Tạm thời bọn họ đều ở chỗ tòa nhà của Nam Cung Hào, tối hôm qua có người bị bệnh, bị đưa đi rồi.”
Rốt cuộc có phải bị bệnh hay không, điều đó không ai biết được, Lâm Khiết Vy cũng không đi điều tra sâu.


Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lâm Khiết Vy vang lên, cô cầm lên nhìn, là Hạ Dịch Sâm gọi đến.
“Alo, đàn anh Sâm”
"Khiết Vy à, buổi tối anh đón em cùng đến khách sạn Hải Châu nhé? Hôm nay anh cũng được nghỉ, rất rảnh”


Lâm Khiết Vy hơi suy tư một lúc, đáp. "Hay là như thế này nhé, chúng ta gặp nhau ở phòng thiết kế Hải Mai, thay quần áo rồi cùng đến đó."
"Được, sáu giờ tối gặp lại”