Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta

Chương 9: Quà sinh nhật

Nó đảm bảo Dương sẽ biểu diễn vô cùng thành công dưới sự trợ thanh của mấy chục cô gái đến từ khắp các lớp thôi. Đừng nói tới việc đàn, cậu ta vừa bước lên sân khấu đã khiến cả trường như rực lửa rồi. Tiếng la hét của đám nữ sinh quá là mạnh mẽ, có người còn liên tục hét to em yêu anh bằng đủ thứ tiếng, thật tình phiền gần chết. Nếu không phải thầy cô đang ngồi gần đó, chắc chúng chị em sẽ nhào lên xử bạn fan cuồng kia mất.

Giang ngồi trên ghế đá gần phòng y tế nên chỉ nhìn được từ xa, nó vốn muốn chen lên nhưng mọi người tập trung đông quá, chen không nổi. Bóng dáng chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản như hòa vào giữa ánh đèn mờ ảo, ẩn hiện trong mắt nó, đẹp lắm. Cũng vì vậy mà nó cảm thấy có chút xa cách.

Thật ra thì Dương là một chàng trai ấm áp, cũng rất dịu dàng, cậu hội tụ đủ những yếu tố mà mỗi cô gái mong chờ ở bạn trai mình. Không biết sau hôm nay cậu ta lại có thêm bao nhiêu fan nữa nhỉ?

Thời điểm tiếng đàn trong trẻo ngân lên cũng là lúc các cô gái nhỏ đưa đôi bàn tay đang nắm chặt ôm lấy ngực, phấn khích.

“My whole world changed from the moment a met you…”

Giọng cậu vừa vang lên, nó lập tức mở to mắt, mặt đờ ra. Lời bài hát này… là bài “I do”, một trong những bài hát mà nó thích nhất. Cảm giác vui sướng trong người lúc này là gì thế nhỉ? Là gì vậy?

Suốt lúc Dương hát, người nó cứ lâng lâng êm ái như đang bơi giữa biển mây trời. Tim, cũng theo đó nhảy lên nhảy xuống.

Giọng cậu, khuôn mặt cậu, tính xấu của cậu, nó đều thích hết.

Nó thả mình trôi theo dòng suy nghĩ, hoàn toàn không biết Dương đứng trước mặt mình huơ huơ tay mấy lần rồi. Buổi diễn đã kết thúc tự lúc nào.

“Sao thế? Bị rù quyến rồi à?”

Cô gái nhỏ lúc này mới giật mình, bật thốt:


“Xong rồi?”

“Xong từ nãy rồi cô, lại mơ mộng gì đấy?”

Nó liếc cậu, thầm nghĩ bản thân cũng có hay mơ mộng lắm đâu. Chẳng qua cái bài hát cậu chọn trùng hợp là bài nó thích, nên nó mới… Mà thôi bỏ đi, cậu ta cũng có thèm hiểu cho nó đâu.

“À, đưa tay cho tao.”

Dương chợt nói, rồi nắm lấy tay phải của nó giơ lên. May mà cậu ta không chụp trúng bên tay đang bị đau.

“Giữ nguyên tư thế.”

Cậu nghiêm túc nhìn nó, rồi đưa tay lục lọi túi quần. Bóng cậu đổ xuống người nó, cộng thêm nó đang đứng ngược sáng nên nhìn không rõ đấy là vật gì.

Dương chăm chú vòng thứ đó qua tay nó, vừa làm vừa nói:

“Sinh nhật vui vẻ.”

“...”


Dù trong giấy khai sinh là ngày 3/12, nhưng mẹ nói ngày xưa nó sinh vào ngày 20/11 cơ. Hồi đầu năm nó đem việc này nói cho cậu biết, không nghĩ giờ cậu vẫn nhớ.

Vòng tay mà cậu tặng nó làm từ sợi màu nâu, có hẳn ba sợi liền, mỏng lắm, trên đó còn đính một bông hoa màu trắng và một chiếc xe đạp làm từ thứ gì lành lạnh rất dễ chịu.

Giang phải cố kiềm nén sự vui sướng trong lòng, nếu không nó sẽ nhảy cẩng lên mất. Nó cười toe toét:

“Cảm ơn mày nha.”

Nó tít mắt lại, có cảm giác muốn nhảy tới ôm hôn Dương một cái.

“À, đừng quên lúc nãy mày nói sẽ dẫn tao đi ăn.”

Dương đen mặt, thật không biết nói sao với cô nàng. Đến lúc này rồi trong đầu vẫn còn nhớ đến ăn uống.

“Ừ hứa là làm mà, ra trước cổng chờ tao chút. Tao đi lấy xe.”

Nói rồi anh chàng xách ghita chạy vụt đi, mà Dương mới đi chưa tới hai phút, khắc tinh của nó đã tìm đến. Ngọc diện đầm dài màu trắng trông khá nữ tính, đột nhiên lướt lại gần suýt nữa làm nó đứng tim. Tâm trạng đang phơi phới cũng bay biến.

“Giang, cho tui xin lỗi nha. Vụ hồi nãy tui không cố ý.”


À, nhỏ này nay hết xưng mình rồi nè, đỡ hại nó nổi da gà. Mặc dù nó rất giận, nhưng nói sao thì cô ta cũng có lòng, tạm thời nó không muốn nhắc đến chuyện không vui.

“Ừ, không sao, bỏ đi. Đằng này có việc rồi, bye đằng ấy.”

Nó trả lời xong lập tức chạy về phía cổng, may sao thằng Dương đã lấy xe xong. Thấy nó hớt ha hớt hải, Dương hỏi:

“Gì mà chạy dữ vậy?”

“Không có gì, vọt lẹ.”

Nó nhảy lên yên sau, đưa một tay đỡ túi đàn ghita cho thằng Dương, vừa huơ chân vừa hối:

“Đi nhanh đi. Âm binh đuổi tới bây giờ.”

Dương liếc mắt về phía sau, vừa vặn chạm tới ánh mắt nóng cháy của Ngọc. Cậu không kịp nói một lời lập tức co giò lên đạp, chiếc xe lao nhanh về phía trước. Gì chứ cậu cũng sợ con gái như Ngọc lắm. Dễ tổn thương, khó mà chọc vào, cũng chẳng muốn dây dưa tí nào. Thêm nữa, chuyện cô nàng làm với Giang cậu còn chưa tính sổ. Tuy không nói, nhưng không có nghĩa không biết, cậu cũng rất quan tâm đến những việc nhỏ nhặt xảy ra xung quanh mình và Giang.

Ngọc đứng giữa sân trường một mình, khẽ cắn môi. Lần này làm việc hình như có phần lộ liễu quá, bản thân hơi vội vàng rồi. Hôm nay là sinh nhật nhỏ đó cơ à? Hai người họ cũng thân thiết ghê nhỉ?

---

“Ăn ít thôi, mày muốn tao ở lại rửa chén chắc?”

Dương đau đầu nhìn Giang, không hiểu sao nhỏ có thể ăn liền một tô mì tương đen, hai phần bánh gạo và một ly trà sữa mà giờ vẫn còn đang gặm thịt nướng. Không phải cậu tiếc chút tiền mà là lo cho bao tử của vị đại nhân này quá.


“Im đi, tao đang buồn. Ăn cho hết bực.”

Giang ăn rất chậm, nhưng ăn thật sự rất nhiều. Từ lúc chui vào cái tiệm thịt nướng Hàn Quốc này tới giờ đã gần cả tiếng đồng hồ rồi, vẫn còn sức chinh chiến cơ đấy.

“Lúc nãy bị đau tay là do Ngọc à?”

Dương gạ hỏi nhưng nó đang nhai nên không nói, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Té ngã đúng là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nghĩ xem, trùng hợp quá mức. Lại nói, lần đó Thế Huy tỏ tình với Ngọc thì Huyền không phản ứng gì. Vậy vì sao Huyền kiếm chuyện với Giang? Lỗi đâu phải tại nó? Cậu đã thắc mắc những điều này lâu rồi.

Giang đột nhiên mở miệng, giọng rõ ganh tị:

“Mày lo cho con Ngọc à, sao lúc nãy không đi xem?”

Dương nghe xong rất muốn cười nhưng nén lại, bảo Giang lo ăn đi, ăn xong còn về. Cậu cần làm rõ chút chuyện với Thế Huy. Chắc sẽ moi được thông tin từ chỗ tên này.

Con trai càng không muốn nói thì con gái lại càng được nước suy diễn lung tung. Nó nghĩ thằng Dương chắc lo cho con Ngọc thật, bởi càng ra sức ăn cho bỏ ghét.

Nó vừa nhai vừa thở dài, đúng là một ngày xui xẻo, nhưng ít ra món quà nhỏ trên tay đã phần nào cứu vớt tâm trạng tồi tệ của nó.

------------------------

Đôi lời từ tác giả: Do năm nay mình học 12 nên giờ có khá nhiều việc phải làm, chương mới không thể up đúng hẹn được, mong mọi người thông cảm nha ; _:) ~ Lẽ ra 1 tuần 1 chương nhưng giờ sợ là phải 2 tuần mới ra 1 chương được…