Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 72

Trưa chủ nhật, cả buổi sáng tôi long nhong ngoài đường mệt mỏi với K mập, về nhà ăn cơm xong tót lên giường ngủ ngay, đang nằm nướng ngon lành thì mẹ tôi vào phòng, mở màn cửa sổ sáng trưng dựng đầu tôi dậy.
- Dậy N, mẹ bảo này! – Mẹ tôi lay lay tôi dậy.


- Ớ…chủ nhật mà mẹ, để con ngủ tí…ớ…! – Tôi ngái ngủ, cố rút đầu vào đống chăn mền quyết tâm cố thủ đến cùng.
- Dậy ngay! – Mẹ tôi kéo chăn ra, tôi chỉ còn độc cái gối đang che mặt làm hàng rào dã chiến ngăn địch.
- Oáp…chi dzạ..ớ..hớ! – Tôi ngáp muốn rách miệng.


- Qua nhà Trúc Mai chở con bé qua đây, mẹ gọi điện báo rồi, rửa mặt đi! – Mẹ tôi tắt luôn cái quạt đang quay vù vù.
- What? Ớ…hả? Mẹ nói gì? – Tôi tỉnh cả ngủ, nói năng lẫn lộn ngôn ngữ tây ta.


- Ông tướng, qua nhà bé Mai rồi 2 đứa về đây ăn cơm, nghe không? Hôm bữa mẹ nói mày biết rồi còn gì! – Mẹ tôi ngán ngẩm lắc đầu.
- Ơ…là hôm nay à? – Tôi mặt đần ra.
- Chứ hôm nào nữa, rửa mặt đi! – Rồi mẹ tôi ra khỏi phòng.


Tôi ngồi thẫn thờ cả lúc rồi mới lò dò xuống phòng tắm, sạch sẽ thơm tho, đầu tóc láng o, áo quần chỉnh tề rồi lên đường rước…bạn về dinh. Cơ mà hùng tâm tráng chí hôm nọ hứa mời Tiểu Mai về nhà ăn tối giờ nó vèo đâu mất hết, giờ tôi chỉ thấy ngại ngại, kỳ kỳ làm sao ấy!


Cánh cổng màu đen với tay kéo sắt quen thuộc hiện ra, tôi dựng xe trước cửa, ko quên nhìn lên cái bóng đèn bị đáp banh hôm nào, rồi bước tới nhấn chuông cửa.
- Kính..coong…! – Tôi định nhấn thêm cái nữa cho…đã tay.
- Ai vậy? Đợi chút! – Giọng của Tiểu Mai trong nhà vọng ra.


- N đây! – Tôi lên tiếng báo danh.
- À, vào nhà đi N! – Nàng bước vội ra mở cổng.
- Khỏi, qua nhà N luôn ha! – Tôi từ chối, vì thấy nàng chuẩn bị hết cả rồi.
- Cũng được! – Rồi nàng khoá cửa lại, ngồi sau xe tôi.


- Chở nổi không đó? – Tiểu Mai hỏi, vẻ như chưa tin là tôi đã hoàn toàn hồi phục.
- Nhân 3 trọng lượng 2 đứa lên vẫn chạy phà phà! – Tôi nổ văng trời.
- Hì hì, được oy! – Nàng cười rạng rỡ.


Tiểu Mai diện quần jean với áo sơ mi sọc xanh trắng, trông trẻ trung mà cũng chững chạc hẳn ra, tóc xoã dài kẹp mái để nửa hờ như mọi khi, nhưng vậy cũng đủ để trai làng trên đường ngước nhìn mê mẩn, tôi thì…khoái mê tơi, dù cảm thấy có hơi tội lỗi với em Vy. Chiều nay trời đẹp, trong xanh một màu và cao vút vì ít mây, gió mát miên man.


- Giờ qua rồi nấu ăn hở Mai? – Tôi ngoái ra sau hỏi.
- Ừ, cũng ko biết nữa, mẹ N chỉ gọi bảo mình qua thôi! – Nàng cười đáp.
- Tại thấy ở nhà chưa có gì hết, chắc phải nấu đấy! – Tôi thật thà nói.
- Hì, chẳng sao! – Nàng nghiêng mái đầu trả lời.
- Biết nấu ko đấy? – Tôi hỏi ngu.


- Hứ, rồi N xem! – Tiểu Mai nguýt môi.
- Đây mẹ ơi, con xong nhiệm vụ roài này! – Tôi đi vào nhà nói vọng ra sau.
- Ừm! – Mẹ tôi từ bếp bước lên – Ngồi nghỉ chút đi Mai, rồi bác cháu mình đi chợ!
- Dạ, con chào bác! – Tiểu Mai lễ phép chào.
- Ừa, lấy nước cho bạn đi N! – Mẹ tôi quay sang.


- Ớ….! – Tôi đứng ngẩn ra.
- Dạ thôi bác, con ngồi đợi cũng được mà! – Nàng phì cười cái bộ ngơ ngơ của tôi.
- Con cứ ngồi chơi! – Mẹ tôi cười với nàng rồi quay sang cau mặt với tôi – Mẹ bảo lấy thì cứ đi lấy, cái thằng!
- Dạ, dạ, để con! – Rồi tôi mò ra sau bếp.


Ngồi nói chuyện hỏi thăm qua lại một hồi rồi hai người xách giỏ đi chợ, mẹ tôi đi trước, Tiểu Mai cầm giỏ đi cạnh bên, tôi làm bổn phận coi nhà, ngồi thẫn thờ trên ghế, toát mồ hôi hột nghĩ thầm.
- Nguy to, sao mà giống mẹ chồng với nàng dâu thế?!


Được lúc rồi 2 người về lại, trong giỏ đầy cá thịt rồi rau cải những thứ, lại còn cả bọc bánh trái bên cạnh, tôi thất kinh thêm phen nữa, hông lẽ mở đại tiệc sao chứ!


Tiểu Mai xắn tay áo hăng hái làm bếp, hết chuẩn bị nguyên liệu rồi xem mẹ tôi nấu, lại có lúc nàng nấu còn mẹ tôi đứng xem, cười nói rộn ràng cả bếp, trông 2 người thoải mái và tự nhiên vô cùng, y như mẹ và con gái thứ thiệt. Đôi má nàng đỏ lựng lên vì lửa bếp, làn tóc mai dính bệt vào má do mồ hôi, mắt ánh lên rạng rỡ, mẹ tôi nhìn nàng ra chiều hài lòng yêu thích. Tôi ngẩn ngơ đứng xem một hồi rồi tặc lưỡi lên nhà trên ngồi, thế này đúng ý mẹ tôi quá rồi còn gì nữa.


- Úi chà, mùi gì thơm thế? Nhà có khách à?! – Ông anh tôi học về, dắt xe vô nhà.
- Ờ! – Tôi đáp gọn lỏn, hất đầu ra sau bếp, ý bảo ổng ra xem rồi biết.
- Ớ…mẹ…ai đây?! – Y phốc, ông anh tôi ôm xe đứng như trời trồng.
- Bạn thằng N đấy, mẹ mời về ăn tối! – Mẹ tôi ôn tồn đáp.


- Em chào anh! – Tiểu Mai gật đầu cười lễ độ.
- Ừ…chào em! - Ổng lắp bắp, cà lăm đến nơi rồi.
Rồi hấp tấp lôi đầu tôi lên lầu, đóng cửa phòng bắt đầu hỏi cung.
- Xinh gái quá vậy? Thằng này khá! – Ông anh tôi vỗ vai.
- Ờm, bạn cùng lớp! – Tôi làu bàu đáp.


- Sao? Tranh thủ lúc ba đi công tác dẫn về à? Có tiến tới luôn không? - Ổng nheo mắt tò mò.
- Bạn bình thường thôi pa, chẳng có gì cả! – Tôi cau mặt khó chịu bước ra khỏi phòng.
- Ơ, thằng này láo, anh đang hỏi mà! - Ổng gọi giật lại phía sau.


Mặc kệ, tôi cắm cúi đi thẳng, chẳng hiểu sao nghe ổng nói thế thì tôi lại thấy bứt rứt khó chịu quá thể. Mà cũng phải, tôi lúc này xác định Tiểu Mai là bạn mà, nghe vậy ko bực mình sao được chứ!


Bữa cơm tối thịnh soạn như đại tiệc nhà hàng, súp măng tây cua, càng cua rang me, bò xào xả ớt, bò hấp xắt lát cuộn rau, sườn heo xào chua ngọt, heo nấu đậu, rồi lại còn cả đống trái cây, nhưng tôi đặc biệt chú ý đến mấy dĩa bánh Tiểu Mai làm, tiên lượng rằng thể nào tí cũng có trà uống, khoái chí tử!


Mẹ tôi gắp thức ăn cho Tiểu Mai đầy trìu mến, 2 người cười nói rôm rả suốt bữa ăn, hết chuyện bệnh viện rồi sang chuyện gia đình nàng, rồi chuyển sang đề tài học hành của tôi trên lớp, lâu lâu tôi lại nhận được ánh mắt toé lửa của mẹ khi biết tôi lãnh 2 con dê-rô Anh ngữ, và Tiểu Mai thì ngơ ngác cứ tưởng tôi thú tội rồi, nàng nhìn tôi đầy…biết lỗi. Ông anh tôi bữa nay cũng có nhã hứng tám chuyện, cũng chen vào mà hóng, mỗi tôi là cắm đầu ăn lấy ăn để, ăn như chưa từng được ăn, lâu lâu ngước mặt lên cười khè một cái rồi lại chúi mũi vào chén cơm. Mà công nhận Tiểu Mai nấu ăn cũng giỏi, tôi ăn cơm của mẹ từ nhỏ nên món nào nàng làm tôi biết, cứ nhằm vô mà gắp, ăn đến lúc nứt bụng vẫn còn thòm thèm.


Xong bữa trà thơm phức với bánh ngon tuyệt, Tiểu Mai phụ mẹ tôi rửa chén dưới bếp, tôi với ông anh lên sân thượng ngồi hóng mát.
- Ợ…đói cũng khổ, mà no cũng chẳng sướng gì! – Tôi xoa xoa bụng, hối hận vì khi nãy lỡ tọng nhiều quá.
- Mẹ có vẻ khoái nhỏ này rồi! – Ông anh tôi gục gặc đầu phán.


- Ờm, biết hồi trong bệnh viện rồi! – Tôi thở cái phì cho đỡ tức bụng.
- Chắc định cho về làm dâu, mày sắp có vợ rồi! - Ổng cười đểu.
- Bậy bạ, đệ có bạn gái rồi! – Tôi chối ngay tắp lự.


- Chẳng cần biết bạn gái mày là ai, chỉ biết mày ko chịu em này là ngu, phải tao năm nay ko thi đại học thì cũng hốt luôn rồi! - Ổng ra chiều tiếc nuối.


Tôi tặc lưỡi thở dài, nhìn trời mà tự kỷ, hồi trước tôi cũng thích Tiểu Mai lắm chứ, nhưng khi đó nàng cứ như ghét tôi mà tránh mặt mãi, thế rồi giờ tôi thích Vy hơn, chỉ xem nàng là bạn thì chịu chứ biết sao giờ. Tôi tự biết một là một, hai là hai, thích ai ghét ai thì phải rõ ràng, chứ chẳng phải loại ỡm ờ như mấy thằng sở khanh mà tôi có dịp được biết, ai thích thì chúng nó cũng thích lại, bảo từ chối thì sợ con nhỏ buồn khổ, mà cặp với người ta cũng chẳng mất mát gì. Loại đấy tôi khinh ra mặt, chỉ muốn lợi ình mà không muốn chịu trách nhiệm bị ràng buộc khi thích một người, để rồi lúc con bé phát hiện ra nó đi với con nhỏ khác, thì mới nói là chỉ như bạn bình thường, lúc đó cả 2 con bé đều buồn hơn hết thảy, còn nó thì cái mặt cứ nhơn nhơn. Thế nên có câu trong bài hát gì ấy rất đúng, thà đau một lần rồi thôi, không thích cứ từ chối thẳng thừng, tránh dông dài để người khác tơ tưởng, hại người trước hại mình sau.


- Thưa bác con về! – Tiểu Mai thưa mẹ tôi xin phép về nhà, vì cũng tối rồi.
- Ừ, hôm nào bác lại gọi điện, con qua chơi nhé! – Mẹ tôi tiễn nàng ra cửa.
- Dạ, con đợi! – Nàng cười ấm áp.
- Đưa bạn về cẩn thận đấy N! – Mẹ dặn tôi.


- Con biết rồi mà! – Tôi nhăn mặt, mẹ làm như tôi con nít mới tập xe không bằng.
- Chào anh, em về! – Tiểu Mai quay lại chào ông anh tôi.
- Ừ, em về, cẩn thận thằng N đấy! – Phút cuối ổng cũng muốn chơi tôi.
Nàng cười lỏn lẻn rồi ngồi lên sau xe, tôi đạp dông thẳng để tránh ở lại đêm dài lắm mộng.


- Hôm nay vui quá, lâu lắm Mai mới lại được ăn cơm gia đình thế này! – Tiểu Mai cảm khái nói.
- Ừ, hì hì, Tiểu Mai nấu ngon ghê! – Tôi hưởng ứng.
- Hi, bảo rồi mờ, còn nghi ngờ gì hem? – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi.
- Ây dà, tại hạ biết lỗi, từ giờ không dám nghi kị nữa! – Tôi bông đùa.


- Anh của N nói chuyện vui ghê ha! – Nàng hấp háy mắt.
- Èo…ổng hung bạo lắm, giả vờ đấy! – Tôi rụt cổ.
- Hì hì, vậy mới vui chứ! – Nàng lại cười, hôm nay tôi để ý thấy Tiểu Mai cười rất nhiều.


Đường phố vắng dần, ánh đèn vàng nhẹ trải dài con đường 2 đứa đi, tiếng cười nói rôm rả vang lên, và tôi cũng cười thật nhiều, rất thoải mái và yên bình.
- Đã đến nhà, mời tiểu thư quá bộ từ đây! – Tôi giả giọng phim kiếm hiệp.


- Ừ, bản nương hồi cung, mời đại hiệp ra về! – Nàng cũng đối đáp lại.
- Cáo từ, không cần tiễn! – Tôi chơi luôn, chắp tay ôm quyền xá lệ.
- Hì hì, giỡn hoài, cho Mai cảm ơn cả nhà N lần nữa nha! – Tiểu Mai cười dịu dàng.
- Ừm, có gì đâu, hôm nào lại qua chơi! – Tôi vui vẻ đáp.


- Ừa, vậy N về cẩn thận, ngủ ngon ha! – Nàng tựa cửa chào tôi.
- Dĩ nhiên, Mai cũng vậy! – Rồi tôi đợi nàng bước vào nhà mới quay xe đi.
Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi mà lị!


Dọc đường về, tôi cứ băn khoăn mãi, hay là hôm nào dẫn em Vy về nhà thử, chẳng biết mẹ tôi có vui như với Tiểu Mai cả ngày nay không nhỉ? Cũng chẳng biết em Vy có biết nấu ăn ko ta? Và quan trọng là nấu có ngon ko nhỉ? Gì chứ tôi là chúa kén ăn, ko vừa miệng là quăng đũa lật bàn như hoàng đế luôn ấy chứ, hề hề!