Giai điệu dương cầm trở nên đứt đoạn vì tiếng tay tôi lạch cạch tra chìa khóa vào mở cổng và Tiểu Mai có vẻ khó chịu khi bị gọi ra. Rồi ngay sau đó nàng chuyển sang tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi và Trân đang tay xách nách mang mấy bọc thức ăn chưa chế biến.
Đã liệu trước nên tôi chiếm lấy tiên cơ, đánh phủ đầu liền:
- Em ăn chưa?
- Mới gần mười hai giờ thôi mà, tí em ăn! - Tiểu Mai thở dài.
- Giờ còn chưa nấu gì thì tí cạp đất mà ăn à? Rồi chỉ lại uống sữa thôi, đừng có xảo biện với anh!
Bị tôi mắng trúng tim đen nên nàng đành thúc thủ chịu trận, ánh nhìn có hơi tránh né sang hướng khác.
- Chị, vô tập tiếp đi, em không ồn gì đâu! - Bé Trân đon đả cười chào.
- Ừ… phiền em quá! - Tiểu Mai nhìn cô em gái này mà mỉm cười hài lòng, có đôi ba phần áy náy.
Qua ải thuận lợi, tôi chốt hạ luôn:
- Em cứ yên tâm mà dợt nhạc, tụi anh nấu xong thì em chỉ việc ra ăn là được!
Gần như đồng thanh, cả Tiểu Mai và bé Trân đều thốt lên:
- Tụi anh? Nấu?
- À thì… Trân nấu, anh rửa chén ấy mà! - Tôi lúng búng gãi đầu.
- Vậy còn được, chiên trứng anh còn không biết thì thôi tránh ra cho củi lửa an toàn! - Trân tặc lưỡi chê bai.
Biết mình thấp cổ bé họng nên tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, lầm lũi xách bọc thức ăn đi thẳng ra sau bếp. Thôi kệ tôi có sao cũng được, miễn Tiểu Mai giữ được sức khỏe là tôi an tâm, chịu nhục tí cũng chẳng hại gì.
Mới ban đầu, Tiểu Mai còn lần lữa có vẻ đấu tranh tư tưởng ghê lắm, cứ muốn vào bếp tự thân nấu phát cho xong nhưng ánh mắt thì lại khó rời khỏi tập nhạc để trên giá đàn. Thế là tôi với Trân lại phải làm thêm một việc năn nỉ nàng an tâm tập tành, từ giờ cơm nước nhà cửa cứ để hai đứa tôi lo. Vậy là Tiểu Mai ở phòng khách chơi dương cầm, bé Trân lọ mọ sau bếp, tôi hết cầm chổi quét nhà tới đi lòng vòng ngoài sân giỡn chơi với con mèo đần Leo.
Vài mươi phút sau, bàn ăn tinh tươm nóng hổi được dọn lên với cá chiên, sườn ram và canh cải ngọt thịt bằm. Bé Trân còn cẩn thận nhường ra hẳn một con cá nhỏ vào dĩa cho mèo đần đang nhảy lóc chóc dưới chân bàn.
- Của Leo nè, ăn no ngủ kĩ nhe!
- Cho nó ăn vừa thôi, ú lắm rồi, sắp thành heo rồi! - Tôi lắc đầu ngao ngán.
Tiểu Mai xới cơm ra chén, rồi không biết có ghét bỏ hay thể hiện tình yêu thái quá với tôi không mà chén của tôi đầy núc ních như một quả núi trắng thu nhỏ đang bốc khói.
- Cũng lâu quá rồi tụi mình mới ăn chung lại ha chị ha, anh ha! - Bé Trân vui vẻ nói.
- Ừ, lần cuối chắc cũng phải lúc đám tụi Luân khùng, Khang mập với Sơn đen…!
- …!
- …!
Tôi còn chưa kịp dứt hết câu thì đã biết mình vừa mồm nhanh hơn não, trót nhắc lại chuyện buồn giữa lúc bữa cơm đang vui. Tiểu Mai đá vào chân tôi một cái ngay sau đó rồi kín đáo chuyển dời ánh mắt từ nàng sang tôi, từ tôi sang chiếc vòng đá mà bé Trân vẫn đang đeo trên tay. Mà con bé lúc này thì đang im lặng cúi mặt xuống chén cơm.
- À… thôi ăn đi, nguội hết giờ. Sườn ram có vẻ ngon, thơm phưng phức. Trân nấu ngon thiệt nha em!
Tôi cố lúng búng chữa thẹn nhưng có vẻ vô ích, không khí vẫn đang trầm xuống theo chiều hướng tuột dốc không phanh.
Tiểu Mai thoáng ngần ngừ rồi nàng thở hắt ra, chầm chậm nói:
- Cảm ơn Trân nhe, chị sắp tập xong rồi đó!
Tôi nghe nàng gợi chuyện mà cảm thấy chả hay ho tí nào, cũng chả thấy an ủi cứu vãn tình thế được tí ti gì.
Nhưng thái độ của Trân lại khác, con bé gần như hoạt bát lại ngay lập tức, ngẩng đầu lên hỏi dồn dập:
- Thiệt hả? Chị sắp tập xong rồi à?
- Ừa, tầm ba ngày nữa là được! - Tiểu Mai mỉm cười như đã biết trước.
- Yeah… ba ngày này cứ để em nấu cho, hi hi tin vui à nha! - Trân vỗ tay khanh khách vang vọng khắp phòng.
Hai chị em này sao mà khó hiểu vậy ta, cái vụ tập nhạc xong xuôi thì có gì đâu mà đáng gọi là tin vui cơ chứ. Tôi thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ, miễn bữa ăn trở lại như bình thường không vụng về giống lúc nãy là được rồi.
Bữa trưa diễn ra trơn tru và kết thúc hoàn hảo, tôi lại tiếp tục sở trường rửa chén của mình. Dù Trân có nói để rửa giùm cho nhưng tôi quyết giành bằng được. Có mỗi cái nghề này để lấy le với chị em, ngu gì bỏ mất cơ hội chứng tỏ bản thân chứ.
Trên đường về, tôi đem thắc mắc trong bữa ăn tại sao Trân lại quá vui khi nghe Tiểu Mai nói sắp tập đàn xong đến vậy ra hỏi:
- Thế thì có gì mà em vui dữ vậy, anh thấy bình thường mà!
- Uổng cho anh mang tiếng là bạn trai chị Mai mà không hiểu gì người ta hết trơn. Là vầy nè, em gặp mấy lần rồi. Chị Mai trong lúc đàn thì sức tập trung rất lớn, chuyện này thì anh biết rồi ha!
- Ừ, chả coi anh vào mắt luôn!
- Đúng rồi, vì vậy chị Mai cũng tự biết là trong khi tập nhạc thì cách chị cư xử với mọi người xung quanh khá là không ổn!
- Thì làm sao cơ?
- Là sau đó, chị Mai sẽ làm nhiều điều để bù đắp lại người ta. Tức là á hả, sau khi tập xong chị Mai sẽ cực kì dễ tính, em muốn gì cũng được!
Nghe Trân kể mà tôi háo hức vô bì, cảm giác hiểu thêm về Tiểu Mai càng khiến tôi thập phần hào hứng.
- Ra là còn có vụ này, rồi hồi đó em muốn những gì?
- Em muốn học Piano, thế là chị Mai kèm cho. Em muốn biết nấu món Nhật, chị cũng chỉ cho. Đang tính lần này sẽ là gì đây ta…? - Trân vừa đáp vừa mơ màng.
Và tôi cũng mơ màng theo. Ái chà chà, hôm giờ hầu hạ cơm bưng nước rót đến thế này thì có phải là anh nên yêu cầu em những gì ngược lại không chứ hả, Tiểu Mai?
Mang tâm trạng thích thú đó, buổi tối tôi đến nhà nàng dọn cơm ra mà suốt bữa ăn cứ cười không ngậm được mồm. Nghĩ đến những yêu cầu đang chuẩn bị sẵn trong đầu làm tâm trạng bản thân khoan khoái dị thường.
Ta sẽ ăn bò bít tết, ăn cả tảng to.
Ta sẽ nhờ em làm bài vở dùm, làm luôn bài soạn Văn lẫn bài tập Địa.
Ta sẽ đi đá banh tha hồ rồi lúc về ghé ngang qua nhà, lại bắt em nấu cho mấy món ăn dặm mà bình thường đi chơi bét nhè về chẳng dám mơ tới.
Ta sẽ bắt em phải mua mấy kí khô bò loại một và em phải để ta ăn bất cứ khi nào ta thích.
Ta sẽ hôn, mỗi ngày bắt em hôn một cái.
Không, mỗi buổi hôn một cái. Không, mỗi giờ hôn mười cái.
Ta sẽ… é hé hé!
Càng chìm trong hoang tưởng, tôi lại càng đắc ý đến điên cuồng, mồm ngoác ra cười hềnh hệch như thằng điên trốn trại.
Tiểu Mai nhận ra sự khác lạ trên gương mặt tôi, nàng liền hỏi:
- Có chuyện gì vui mà anh cười nãy giờ vậy?
Tôi giật thót, lại cũng toét miệng cười, phây phẩy tay:
- À không không, lúc chiều anh mới coi hài xong nên giờ nhớ lại mắc cười á mà. Ăn đi, ăn đi em, xong còn có sức tập đàn!
- Ừm…!
Ừ đúng rồi em cứ ăn đi, em cứ tập đi. Rồi sau đó á hả, cô em sẽ biết tay ta. Muah ha ha ha!
oOo
Hai ngày rưỡi sáng ngóng đêm mong trở nên dài đằng đẵng, cuối cùng Tiểu Mai cũng đại công cáo thành, chấm dứt một tuần bế quan luyện công. Bản “Time Travel” trở nên mượt mà hết sức có thể, giai điệu thanh thoát linh mẫn, lúc nhanh lúc chậm dồn dập tựa hồ khiến người ta không thể thở được.
Giây phút đặt tay xuống phím đàn của cuối cùng, tôi như nghe được một hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ người nàng.
Và tôi là người đầu tiên được nàng chia vui, mà cũng có thể là duy nhất.
- Anh, cuối cùng cũng xong! - Tiểu Mai nhoẻn miệng cười quay sang nhìn tôi, trong mắt nàng ánh lên những nét tự hào vô ngần.
Tôi hãnh diện không kém, cảm thấy như mình cũng là một phần của hành trình ngắn ngủi này. Tròn mấy ngày cơm bưng nước rót, tôi cũng khổ tâm lắm chứ bộ. Nhưng đến đây thì theo lời bé Trân, tôi chuẩn bị được đền đáp xứng đáng rồi đây.
- Tuyệt vời, đem biểu diễn trước trường thì có mà nổi tiếng! - Tôi búng tay cái chóc.
Nàng tủm tỉm cười:
- Cũng lâu quá rồi chưa đàn trước đám đông, biết đâu em lại run tay mà hỏng hết!
- Vậy là em chưa thấy mình lúc chơi đàn rồi, tập trung cao độ không biết trời đất xung quanh thì có gì mà ảnh hưởng tới em được! - Tôi thực thà nhận xét.
- Thật ha… hì!
- Thiệt một trăm phần trăm!
- Hôm giờ tội anh quá, em có lỗi ghê…!
Trông điệu bộ nàng cắn môi áy náy, tôi lại càng cảm thấy như mở cờ trong bụng. Nhủ thầm thời cơ đã chín mùi rồi đây, tôi húng hắng giọng. Ho khan mấy tiếng rồi bắt đầu nói:
- E hèm! Bé Mai, vô trong lấy dĩa khô bò với trà đào ra đây cho anh!
Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên trước bộ tịch con ông cháu cha của tôi, nhưng nàng lại phì cười lắc đầu rồi đáp:
- Được rồi, coi như phá lệ cho anh!
- Phá lệ? Cái gì mà phá lệ, hôm nay anh đây phải ăn cho đã. Còn nữa, anh chuẩn bị sẵn quyển bài tập Địa với soạn Văn ngày mai, tí em làm hết cho anh! - Tôi trợn mắt quát.
- Anh nói cái gì? - Nàng nhíu mày sửng sốt.
- Nghe cho kĩ đây, đem khô bò với trà đào ra. Sau đó làm hết mớ bài tập này, còn nữa, cả tháng không được dò bài. Anh sẽ đi chơi net bất cứ lúc nào anh muốn!
- Hơ…!
Ối chà, chắc là tôi một lúc đưa ra quá nhiều yêu sách nên khiến nàng nhất thời chưa thể tiếp nhận đây mà. Kệ, chả mấy khi, lỡ leo lên lưng cọp rồi thì cưỡi luôn.
- Hơ cái gì mà hơ. Còn nữa, khi anh đá banh về thì phải cho ghé nhà em ăn dặm. Anh muốn ăn bò bít tết làm theo kiểu ông đầu bếp gì Gordon Ramsay bữa em cho coi ấy!
Đến đây Tiểu Mai đã hơi bắt đầu giống bà la sát như mọi khi, đôi hàng mi nhíu lại không giấu được tia nhìn lạnh băng đang toát ra lúc này.
- Nhìn cái gì, còn nữa, qua đây! - Tôi vỗ vỗ lên miếng nệm cạnh bên.
- Qua làm gì? - Nàng lạnh lùng hỏi.
Rồi tôi nhướng môi lên, lấy ngón tay trỏ gõ gõ vào ra hiệu:
- Mỗi ngày hôn một cái, nhanh!
- Anh lên cơn à?
Tôi cười khanh khách:
- Đúng vậy, nhìn cô em tươi trẻ non xanh thế này, bản đại gia bảo sao không lên cơn cho được. Qua đây với anh nào, qua đây!
Có thứ qua thật, nhưng đó không phải là Tiểu Mai qua ngồi cạnh bên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Mà là mấy miếng nệm, cái gối ôm, tiện tay nàng ném cả những miếng lót cốc bay tới tấp vô mặt tôi.
- Ái da… ái ái… ấy ấy… em làm cái gì đó… ui da! - Tôi la bài hãi, ôm mặt nhảy khỏi ghế.
- Đồ… điên này, ở đâu ra cái thói hách dịch ghê tởm vậy hả? - Tiểu Mai nổi cơn tam bành, ra sức ném tất cả những thứ nàng vớ được trong tầm tay.
Tôi rú lên mấy tiếng “cứu mạng” vô nghĩa rồi bỏ chạy trối chết, sau lưng vẫn là “bạo vũ lê hoa châm” vèo vèo bắn tới.
oOo
Bé Trân phá ra cười nắc nẻ, cười lăn bò càng, cười tràng giang đại hải đến nghẹn thở khi nghe tôi rầu rĩ kể lại qua điện thoại.
- Cười gì? - Tôi chưng hửng.
- Ha ha… ah ha… mệt quá… em cười mệt quá trời ơi là trời…!
Rồi con bé lại cười rũ rượi. Tôi bất chợt dậy lên một cảm giác không ổn.
- Khôn hồn thì nói…!
Tôi còn chưa kịp đe dọa thì đã bị ngắt lời.
- Anh tin hả? Trời ơi làm gì có chuyện đó chứ, anh dễ tin quá vậy ah ha ha. Chị Mai dễ tính với em chứ anh còn lạ gì mà làm vậy ha ha!
Máu nóng bốc ngùn ngụt lên đầu, tôi ngượng chín người bóp tay răng rắc. Giận Trân một mà giận mình mười, trách sao già đầu còn để đứa con nít nó lừa ngọt lịm.
- Con nhóc con, cứ đợi đấy. Liệu hồn với tao…! - Tôi nghiến răng ken két.
- Á à a, không có xưng mày tao với em nha, em méc mẹ anh đó nha!
Tôi nổi điên cúp máy đánh rầm một cái, hỏa khí chạy rần rật trong người, hai tay vẫn giận đến run bần bật.
Hôm sau, tôi đóng mặt ngầu đến chở Tiểu Mai đi học. Nàng bước ra ngữ khí lạnh như băng khiến tôi hùng khí tiêu tan, co vòi ngay tút xuỵt. Đoạn đường đến trường chả ai nói với ai câu nào. Nhưng trong lòng tôi thì đang độc thoại ghê lắm, đến khi chịu hết xiết mới đành phải nói ra trước.
- Anh bị lừa! - Chỉ một câu mà bao hàm tất cả.
Tiểu Mai vốn thông minh nên đoán ra ngay, nàng thở dài đáp:
- Lớn rồi còn để con nít lừa cho. Em thất vọng về anh quá!
- …! - Tôi nghe nàng chê mà lòng chùng xuống, ngực nặng như đeo chì.
Thấy tôi mặt mày đưa đám, Tiểu Mai thương tình nói:
- Bỏ qua cho anh đó, lần sau cái gì nghe thì nghe, còn làm hay không thì phải suy xét. Đúng là hồi trước em có mấy lần dễ tính như vậy với Trân, nhưng toàn bộ là em thích bé Trân nên mới chiều con bé chứ liên quan gì đến tập đàn đâu!
- Ừ…! - Nghe được tha bổng tôi mới dám lên tiếng.
- Với lại yêu nhau cả năm thì mình còn tính toán gì nhau những chuyện được mất, có làm phải được trả ơn, anh ngốc biết chưa?
- Ừ… biết…! - Tôi suýt nữa là nói “dạ biết” luôn rồi.
- Thôi vô lớp, em coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, nhe?
- Ừ, được!
Haizz… Hèn gì con nhỏ ranh mãnh kia bảo Tiểu Mai là chị hai của tôi. Ây dà dà…!
oOo
Giờ ra chơi, tôi rủ Tiểu Mai ra căn-tin uống nước để gọi là chuộc lỗi. Thành khẩn “dâng nước” tận tay, tôi cười gượng:
- Uống đi, nước ngon!
- Xong có đòi trả ơn không? - Nàng khúc khích châm chọc.
- Không, bỏ đi mà, anh nhục lắm rồi! - Tôi nhăn nhó.
- Vậy thì bỏ thôi, coi như em hiền lành độ lượng! - Nàng tủm tỉm nhận ly nước từ tay tôi.
Hai đứa ngồi dưới mái hiên vừa uống nước vừa nhìn dòng người qua lại, các tốp học sinh lũ lượt đổ về căn-tin rồi kéo nhau đi đấu láo, tán chuyện rôm rả.
- Tí nữa có tiết Địa, anh làm bài tập chưa?
- Rồi… giờ này còn chưa làm thì có mà tèo!
- Còn soạn Văn?
- Cũng tàm tạm, được nửa trang!
Tôi vẫn còn thấy ngường ngượng nên cuộc đối thoại có đôi ba chỗ ngắt quãng trong lặng thinh.
- Em tập “Time Travel” vậy là coi như hoàn chỉnh rồi à?
- Ừa, hoàn chỉnh theo phong cách của em!
- Công nhận bài đó hay thiệt!
- Phim cũng hay nữa!
- Ừ, phim hay, nhạc hay, người đàn lại cũng hay!
- Hì hì, em cảm ơn!
- Reng…eng…! - Tiếng chuông bất thần vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, mọi người xung quanh vội vã chạy về lớp.
Hớp thêm một ngụm Sting nữa rồi tôi đứng dậy:
- Vô lớp thôi em, tới giờ rồi!
- Ừ!
Tiểu Mai gật đầu đồng ý, nàng để ly nước lại trên bàn rồi đứng dậy theo tôi. Nhưng liền ngay sau đó nàng bất chợt đứng sững lại, rồi kéo tay áo tôi từ đằng sau:
- Tiết này… vào trễ chút đi, anh!
Tôi ngạc nhiên đến sững người, lần đầu tiên trong suốt ba năm nhập học vừa qua, Tiểu Mai luôn là học sinh toàn diện đứng đầu, gương mẫu khỏi phải bàn. Chuyện cố ý đi trễ là hoàn toàn chưa từng xảy ra chứ đừng nói là nán lại tranh thủ vài phút giải lao.
Nhưng tôi biết nàng làm gì cũng có lí do, dù rằng lí do này tôi không biết là gì. Vì vậy tôi cũng ngồi xuống theo nàng. Xung quanh, những học sinh còn lại cũng đã hối hả chạy cuống cuồng. Cô chủ căn-tin ngạc nhiên nhìn hai đứa học trò một nam một nữ lúc này rồi tặc lưỡi thở dài.
- Chắc bả tưởng tụi mình trốn tiết! - Tôi thì thào.
- Mình vào trễ vài phút thôi, không có trốn! - Tiểu Mai cười nhẹ.
Rồi một khoảng lặng lại trỗi lên giữa hai đứa. Tôi nhìn nghiêng ngó dọc, tai dỏng lên đã nghe tiếng các lớp học bên sân vọng vang tràng thưa gửi “chúng em kính chào cô/ thầy ạ”.
- Này, ai giới thiệu em phim “Secret” thế?
- Một người em rất yêu mến!
- Là ai vậy, anh biết được không?
- Bí mật không thể nói!
Tiểu Mai mỉm cười trả lời một câu hệt như trong phim khiến tôi cười khổ:
- Em thì lúc nào cũng bí mật, hèn gì lúc coi phim anh cảm thấy em giống Tiểu Vũ lắm rồi nhe!
- Giống ra sao?
- Cũng chơi Piano siêu giỏi, cũng bí mật đầy mình!
- ..!
Rồi gần như đồng thanh, cả hai chúng tôi cùng hỏi nhau một lượt:
- Anh (em) có bí mật nào không?
Tiểu Mai tủm tỉm:
- Anh nói trước!
Tôi thở hắt ra, bắt đầu tần ngần thú nhận chuyện duy nhất tôi còn giấu nàng lúc này chính là ở cái hôm vừa rồi tôi phát hiện ra Dạ Minh Châu nhỏ hơn mình một tuổi. Và lúc ra về, cô nàng này có xưng em thưa anh với tôi.
- Là vậy đó, hết rồi! - Tôi thành thật.
- Giấu em chi vậy? Chuyện đó bình thường nếu như anh không có ý gì với Minh Châu mà! - Tiểu Mai nhìn tôi hỏi.
- Anh… có những chuyện nếu mà phải giấu em, thì tức là không muốn em phải suy nghĩ nhiều!
Nghe tôi nói xong, Tiểu Mai có im lặng một chút rồi mới thở dài gật đầu:
- Ừ, nên em cũng vậy!
- Là sao? - Tôi thắc mắc.
Nàng không trả lời câu hỏi kia mà chỉ chầm chậm nói tiếp:
- Này cũng không đáng gọi là bí mật, chỉ là em chưa có dịp nói với anh thôi…!
- Thì là gì? - Tôi tò mò.
- Em có đôi khi… cảm thấy ánh nắng chói hơn bình thường!
Tôi tức thì nhìn lên bầu trời, thực tế hôm nay trời trong xanh nhưng nắng không đến nỗi gắt, vả lại hai đứa còn đang ngồi dưới mái hiên nên chẳng có tia nắng nào rọi tới được.
- Đôi khi?
Tiểu Mai chầm chậm gật đầu, trống rỗng nói:
- Ừa, như lúc này vậy!
Hết chương 398