Trong môn Hóa có một truyền thuyết đáng sợ rằng cứ ngủ gật tỉnh dậy là phát hiện ra mình bị mất căn bản. Khốn khổ thay, Dũng xoắn là người chứng minh truyền thuyết đó là hoàn toàn có thực.
Hôm ấy trong tiết Hóa của thầy Thành, thằng này không biết đêm qua thức khuya làm gì mà sáng nay đến lớp với bộ dạng vật vờ thiếu ngủ. Và đến tiết thứ hai là tiết Hóa, nó chịu hết xiết đành gục mặt xuống bàn ngủ mất xác. Mãi đến khi thầy Thành ra một đề bài về tính khối lượng chất béo ở chuyên đề Este & Lipit, bất ngờ gọi tên nó lên thì thằng này mới hớt hải giật mình đi lên bảng.
Dũng xoắn run rẩy cầm phấn, nó đần mặt ra nhìn cái đề bài một hồi rồi quay qua nhìn thầy Thành, ngờ nghệch hỏi:
- Sao thầy… dạy nhanh quá vậy?
Một tràng cười khủng bố nổ ra từ bên dưới lớp càng khiến nó quýnh quáng đến hai chân muốn sụm bà chè tới nơi.
Đau khổ nhận con dê-rô và được ghi tên vào bảng phong thần, nó ôm vở về vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Ngủ dậy một xíu đã thành người tối cổ!
May phước cho thằng này là thầy Thành vốn dĩ vui tính nên dẫu nghe nó nói cũng chỉ phụ theo bông đùa một câu chứ không trách phạt:
- Còn đứng được bằng hai chân là coi như tiến hóa tạm ổn rồi Dũng à!
Khiến cả lớp phá ra cười như vỡ chợ thêm một lần nữa.
Tôi biết thầy Thành thông qua ông Phúc, vốn là học trò cưng của thầy. Nhưng nói cho tận ngọn nguồn thì ông anh tôi lại cũng biết đến thầy nhờ vào mẹ tôi. Số là thời còn đi học đến tận lúc đi làm, mẹ tôi có một người bạn thân là cô Lê sau này làm giám đốc sở giao thông ở Phan Thiết. Cô Lê lại có một người em gái là cô Lộc dạy Anh Văn bên trường chuyên Trần Hưng Đạo. Và thầy Thành là chồng cô Lộc, trưởng bộ môn Hóa ở trường Phan Bội Châu. Cơ duyên tạo hóa thế nào ông anh tôi hồi cấp hai ở trường Trần Phú lại học chung lớp với con trai thầy Thành, thế là sự đời đưa đẩy đến lượt tôi bây giờ cũng theo học Hóa thầy Thành.
Nói chung Phan Thiết là một thành phố nhỏ, thế nên lòng vòng một hồi cũng toàn gặp người quen, nếu không thân thiết cũng là có dây mơ rễ má từ gần đến xa.
Lại nói tới lúc sau khi Dũng xoắn dính chưởng đi về, thầy Thành nhìn quanh quất trong sổ điểm một hồi thế nào lại gọi Tiểu Mai lên bảng giải bài. Báo hại thằng Dũng ngồi dưới lớp ôm mặt la oai oái sao thầy giao cho nó bài khó thế, phải nhờ đến “mỹ nhân toàn diện” lên giải thì nó kiểu gì mà làm được.
Và không ngoài dự đoán, Tiểu Mai lả lướt vài đường phấn bảng là đã xong đáp án, trúng phóc hoàn toàn.
- Uhm… 9 điểm!
Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên nhưng cũng cảm ơn thầy, ôm tập về chỗ ngồi. Thế nhưng Tuấn rách mới là thằng la to nhất:
- Hả? Đúng hết mà thầy?
Cán sự Hóa một khi đã thắc mắc tức là ấy tất có chuyện bất ngờ, cho nên cả lớp lúc này cũng đều ngạc nhiên như vậy. Vì rõ ràng đáp án của Tiểu Mai đưa ra là chính xác, Tuấn rách công nhận tức là nó cũng giải bài giống nàng. Thế nhưng điểm số lúc này lại không đạt tối đa.
Thầy Thành dĩ nhiên hiểu ý Tuấn rách, ôn tồn hỏi:
- Còn em nào có cách giải hay hơn không, thì mới được điểm tối đa!
Nhưng thầy hỏi câu này khác nào bảo con cá vàng mọc cánh bay đi. Tuấn rách là cán sự Hóa, và đến cả Tiểu Mai còn không có cách giải khác thì lấy ai ra mà làm được.
- Thôi xong, làm gì có ai làm được đâu thầy ơi! - Cả lớp kêu ca.
- Còn, để em, thầy!
Thằng vừa phát ngôn câu đó rồi hăm hở giơ tay, lại chính là tôi, cán sự Toán. Viết đến những dòng này giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn mắc cười đến rung rinh cả ghế.
Thật ra so về môn Hóa thì tôi an phận thủ thường chịu nhường vị trí nhất bảng cho Tuấn rách, nó dẫu sao cũng là cán sự Hóa suốt 3 năm liền. Thêm cả Tiểu Mai thì tôi chưa bao giờ đánh bại nàng ở bất cứ môn nào, trừ thể dục ra vì nàng không học. Tôi còn ngồi được ở cái ghế cán sự Toán là do nàng đang làm cán sự Anh mà thôi chứ nếu muốn, nàng lật tôi cái một. Vậy nên hôm nay, thời khắc này là lúc tôi “double kill”, ở ngay môn giỏi nhất của Tuấn rách mà đánh bại nó và vượt cả Tiểu Mai vốn nổi danh toàn diện.
Đường hoàng tự tin bước lên bảng cầm phấn cái rột, tôi còn ráng cười nhếch mép một cái cho bản thân thêm phần nguy hiểm rồi mới bắt đầu giải đề. Tiểu Mai giải sau 7 bước, tôi hoàn thành nó chỉ trong có 3 bước mà kết quả cuối cùng vẫn đúng.
- Giỏi, 10 điểm! - Thầy Thành hài lòng nhìn tôi.
- Dạ, em gặp hên thôi thầy! - Tôi vờ khiêm tốn rồi ôm vở về chỗ trong sự ngạc nhiên đến khủng hoảng của cả lớp.
- Trời ơi, hôm nay thằng Nam ăn cái gì mà giỏi hơn Trúc Mai luôn vậy!
- Nhục nhã quá Tuấn ơi, về chăn vịt cho rồi!
Trên đường về chỗ, tôi cố ghé nhìn Tiểu Mai thì thấy nàng cũng đang ngạc nhiên không để đâu cho hết, và trong đôi mắt mở to khi ấy lại có thêm đôi phần hãnh diện.
Luân khùng chồm lên bá vai tôi:
- Đù, ghê vậy mậy, sao hay vậy?
- Ba cái đồ yêu này, hừ! - Tôi cười khinh khỉnh đẩy tay thằng bạn mình ra như ý nói thứ phàm tục như mày đừng chạm vào thần thánh, kẻo tao bị lây bệnh ngu.
Lúc đó thầy Thành mới đứng dậy, còn nói thêm vài câu khiến tôi càng thêm phổng mũi:
- Em trai thằng Phúc có khác, hai anh em đều giỏi quá he. Thầy là thầy từ cái năm anh của bạn Nam đi thi đại học đó mấy em, thầy tuyên bố luôn là Phúc nó sẽ đậu bác sĩ. Thấy chưa, thầy đâu có nhìn sai người?
Truyền thuyết này lại càng làm cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía tôi, là ngưỡng mộ hay là ghen tị cũng không biết. Thầy Thành lại hỏi tiếp:
- Em tính thi ngành gì chưa Nam? Cũng bác sĩ à?
Lúc ban đầu, ba tôi tính để cho bộ phim Hàn Quốc kinh điển một thời được tái hiện là “Anh em nhà bác sĩ”. Nhưng sau khi ông anh bá đạo của tôi qua ải rồi thì ba buông tha cho thằng con út, bảo mày làm gì cũng được miễn đừng đi tù.
Thế cho nên đứng trước câu hỏi bất ngờ của thầy Thành lúc này, tôi chỉ biết bối rối thú nhận:
- Dạ… em, em cũng chưa biết nữa thầy ơi!
oOo
Buổi chiều, tôi sau một hồi lâu ra vẻ ta đây bí ẩn thì cũng phải đồng ý giải thích cho Tiểu Mai về sự vụ thông minh đột xuất lúc sáng.
Thư thả nhấp ngụm trà, tôi húng hắng giọng:
- E hèm…!
- Làm bộ hoài, kể đi chứ! - Nàng sốt ruột, lại rót cho tôi thêm một lượt trà nữa.
- Như vầy, anh nói ra, cấm… đánh anh nha! - Tôi cười hinh hích rào trước đón sau.
- Đánh anh làm gì, học giỏi em càng mừng! - Nàng bĩu môi.
Đã không thể trì hoãn thêm nữa, tôi đành xài hậu chước:
- Giờ kể, nhưng em để hai tay lên bàn đi!
- Làm chi? - Tiểu Mai thắc mắc.
- Bảo thì cứ làm đi, để hai tay úp xuống mặt bàn, thẳng về trước!
Dù thắc mắc và cũng có phần gai ưa tôi lắm rồi nhưng nàng vẫn cố nhịn làm theo, hơi chồm người về phía đối diện và ngoan ngoãn đặt hai tay lên bàn.
Tôi chỉ chờ có thể, cũng lấy hai tay mình đặt lên hai tay nàng, cười cười giải thích:
- Cho em khỏi đánh anh, hề hề!
Tiểu Mai lườm tôi một nhát lạnh băng, nhưng giây lát sau cũng bị lửa nhiệt thành tò mò nung nóng, cũng yên lặng chịu thúc thủ.
Nhìn tình hình êm hết rồi, tôi mới nói:
- Là vầy, hôm bữa anh phụ ba dọn dẹp lại đồ đạc trông phòng ông Phúc để gấp cái giường!
- Thì… sao? - Nàng ngơ ngác.
- Anh leo lên tủ quần áo thì thấy có mấy thùng sách vở cũ trên đó, tò mò lấy xuống coi!
- …!
- Rồi phát hiện ra mấy cuốn vở ổng giải bài luyện thi đại học, anh đem ra đọc. Lại phát hiện ra cuốn vở ổng học Hóa thầy Thành, nên anh lại càng đọc kĩ hơn!
Vốn thông minh nên nghe một hiểu mười, Tiểu Mai thở hắt ra hụt hẫng:
- Thế là anh ngâm mấy bài giải trong đó làm tài liệu, biết sẽ có dịp đem ra lòe thiên hạ chứ gì!
- Hê hê, nhưng anh cũng phải hiểu thì mới… copy được chứ bộ! - Tôi bào chữa.
- Vậy mà em còn tưởng anh học giỏi hơn rồi..., ôi!
- Anh giỏi sao qua em được, nên phải chơi trò bàng môn tả đạo thôi, há há!
- Xấu tính, xấu nết!
- Ngon đi méc thầy đi, hờ!
Tiểu Mai rút tay lại đáp:
- Dại gì méc, chuyện nhà đem xé ra cho người ngoài cười cho!
Nghe nàng nói mà tôi mát lòng mát dạ quá xá, cười nham hiểm:
- Ồ… chuyện nhà luôn ta, tụi mình về chung một nhà hồi nào vậy?
Biết mình bị nhỡ mồm nhưng cũng không cách nào rút lại được, nàng lắc đầu cười khổ:
- Anh chỉ được cái tinh quái là giỏi!
- Không giỏi sao hốt được em, hờ! - Tôi cư nhiên xem đó là một lời khen, đáp tỉnh bơ.
Nhưng đang lúc tôi khoái trá nhâm nhi ly trà thì Tiểu Mai bất thần hỏi:
- Giỏi vậy sao giờ còn chưa biết sau này sẽ làm gì nữa?
Đang vui thì đứt dây đàn, tôi bất thần nhớ lại câu hỏi oái ăm của thầy Thành lúc sáng, rầu rĩ nói:
- Ừ… đúng thiệt là sau này anh làm gì đây ta?
Mèo đần Leo lúc này tự dưng nhảy phốc lên bàn, chả biết cảm nhận được điều gì mà cứ hướng về phía tôi, ngẩng cao đầu lên kêu mấy tiếng meo meo.
- Chắc nó bảo anh sau này đi nuôi mèo! - Tôi lại càng não ruột, ôm mặt rên rỉ.
- Ha, được đó. Anh nuôi Leo mập tròn như vầy là có khiếu bẩm sinh rồi, ủng hộ người ta Leo nhỉ? - Tiểu Mai cười khúc khích, ôm con mèo đần vào lòng rồi nắm hai tay nó lắc lư qua lại vừa đùa vừa nói chuyện.
Quả thật hôm nay thầy Thành đã hỏi tôi một vấn đề mà từ lâu tôi đã cố không nghĩ tới, hay can đảm lắm cũng chỉ là có một vài đêm không ngủ được đành trèo lên sân thượng tự vấn bản thân. Ngước mắt lên trời đêm nhìn ngàn sao lấp lánh, tôi ngẫm nghĩ mình là ai trong hằng hà sa số những thứ đang tỏa sáng đó, rồi thẫn thờ lặp đi lặp lại:
- “Sau này mình làm cái gì đây ta…?”
Sẽ kết thúc như một anh hùng hay sống đủ lâu để nhận ra mình quá tầm thường?
Tin rằng bạn đọc nếu còn đang bối rối cũng nên tự vấn câu này, hi vọng trong một lúc nào đó đột xuất sẽ ngộ ra được con đường sáng cho bản thân.
Phần tôi về sau, con đường sáng của mình lại một tay đem phó thác cho nữ nhân, muah ha ha! Âu cũng là số phận anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Võ Trí Nam tôi đây đành cam bái hạ phong vô ngôn dĩ đối.
Còn hiện tại, điều làm tôi lo lắng đến chật vật, bức bối đến không yên lại là đoạn đối thoại diễn ra kế tiếp.
Bất lực vì mãi không nghĩ ra được gì, tôi quay sang hỏi Tiểu Mai:
- Còn em, sau này tính làm gì?
Tôi cứ nghĩ nàng cũng phải đăm chiêu và nhất thời chưa thể biết được tương lai giống mình, thế nhưng đáp lại là ngay lập tức. Nghe tôi hỏi, nàng trả lời liền bằng nét mặt sáng bừng như bình minh buổi sớm:
- Em muốn là một Pianist của dàn nhạc giao hưởng, vừa được thỏa đam mê vừa được đi khắp thế giới, hì!
Ở khoảnh khắc ấy, một là tôi bị ảo giác, hai là thần hồn nát thần tính, tôi bất chợt cảm thấy mình bị đẩy ra xa khỏi nàng hàng vạn dặm, hay đúng hơn là Tiểu Mai thốt nhiên đi trước tôi rất xa. Sau lưng sự mải miết theo đuổi tương lai rạng rỡ của nàng, chỉ còn cô độc một bóng hình lặng lẽ là tôi.
Câu nói chiều nào của Luân khùng lại vang lên ong ong trong đầu:
- “Cảm giác thấy bạn gái của mày… xa vời sao đó Nam à!”
Vậy còn anh thì sao, Tiểu Mai?
Anh thì sao…?
Tụi mình thì sao…?
Nhận ra tôi bỗng chốc tâm trạng chùng xuống, mặt chảy dài ra như trái dưa leo, Tiểu Mai vội bước qua ngồi cạnh tôi, áy náy nói:
- Xin lỗi…, em vô ý quá!
Tôi gượng cười:
- Không sao, lỗi phải gì, chuyện chẳng sớm thì muộn mà!
Một khoảng lặng lại trỗi dậy giữa hai đứa. Ngoài hiên gió mát dịu nhẹ thổi cây lá xào xạc yên bình, mèo đần há miệng ngáp dài rồi phủ phục trên ghế, ngủ khì ngon lành.
Tiểu Mai tựa đầu vào vai tôi, nàng thủ thỉ:
- Anh lo hết năm nay, không biết chuyện tụi mình sẽ ra sao, phải không?
- …! - Tôi lặng im không đáp, xem như đó là câu trả lời.
- Em cũng lo, lại cũng… không muốn nghĩ tới nữa!
- …!
Để bạn gái mình phải nói những lời này trong khi bản thân lại vô phương vô cách, có lẽ bất kì một người con trai nào cũng phải vừa thẹn vừa giận.
Tôi hít một hơi dài, cố điều hòa tâm trạng trở lại, nhưng lời nói lại có đôi chỗ nghèn nghẹn:
- Em có làm gì anh cũng ủng hộ, đừng lo!
Lúc nói ra câu ấy, tôi mang một tấm chân phương thực lòng hoàn toàn không chút vị kỷ. Có lẽ đây là điều tốt nhất mà ở hiện tại tôi có thể làm cho Tiểu Mai, là chân thành chúc phúc cho một tương lai nàng sẽ chọn dù thời điểm xa xôi ấy có thể không tồn tại cạnh nàng là tôi.
Nhưng Tiểu Mai cũng ngước nhìn tôi, dè dặt hỏi, ấy mà ngữ khí lại có thêm vài phần cương quyết:
- Vậy nếu em… muốn ở nhà nội trợ cho anh, thì anh có ủng hộ không?
- …!
Tôi không trả lời, hay đúng hơn là không thể trả lời vì bị nỗi xúc động trào dâng khiến tâm can hạnh phúc đến nín thở, chẳng thể thốt ra được bất cứ từ nào.
- …!
- …!
Đương lúc phim tình cảm đến đoạn lãng mạn nhất, cảm xúc thăng hoa nhất khi bốn mắt nhìn nhau trai gái chẳng nói lời nào, hai đứa đã gần như môi kề môi thì Tiểu Mai bất chợt búng mũi tôi cái chóc:
- Ui da… làm cái gì vậy? - Tôi ôm mặt la bài hãi.
- Hứ, không cho thì thôi, suốt ngày đòi hôn. Quên đi!
Nàng như hờn dỗi mà đứng dậy quay ngoắt đi ra sau bếp.
- Này, này… đi đâu đấy?
- Đi làm nội trợ cho anh chứ đi đâu, chuẩn bị đói bụng rồi chứ gì. Hứ!
Tôi thừ người ra trên ghế, nhìn bóng dáng yêu kiều của nàng từ phía sau mà chỉ muốn hét lên mấy tiếng cho bể làng bể xóm:
- CHỊU! ANH CHỊU! NGU SAO KHÔNG CHỊU!
Nhưng nửa ngại nửa đói bụng,
Nên thôi, để sau này vô lễ đường nhường cha xứ hỏi còn hai đứa trả lời cho lễ nghi đúng đắn vậy, hì hì!
Hết chương 394