Có thể mô tả lại giờ ra chơi mới nãy đại khái trong cùng một khoảng thời gian mười lăm phút đã diễn ra gồm có ba mạch truyện chính. Mạch đầu tiên là các bạn cũng biết rồi, hội bàn tròn mấy thằng con trai 12A tụi tôi kéo ra căntin vừa uống nước giải khát vừa đấu láo chuyện thiên hạ. Và tại đó tôi đã nêu ra hai nghi vấn của mình về mối quan hệ giữa Khang mập với nhỏ Huyền, cùng thắc mắc về việc có học sinh chuyển lớp cuối cấp.
Mạch thứ hai, Khả Vy với trách nhiệm là bí thư của lớp cũng đã tròn vai hoa hậu thân thiện đến chào đón cô bạn mới vào, tiện thể giới thiệu sơ bộ về 12A . Nhờ đó tụi tôi đã biết thêm một số thông tin đại thể về cô nàng Ái Khanh như lớp cũ là 12A15, học giỏi môn Anh Văn, tốt nghiệp xong bậc phổ thông sẽ đi du học nước ngoài.
Mạch thứ ba, là Tiểu Mai đến trò chuyện với nhỏ Huyền. Cũng như tôi, khi nhận ra thái độ khác lạ của nhỏ Huyền lúc Khang mập va phải Ái Khanh, cộng thêm sự vụ học sinh chuyển lớp nữa thì nàng ngay tức khắc lờ mờ đoán ra được vấn đề cốt yếu. Và sau một hồi loanh quanh thuyết phục, cuối cùng nhỏ Huyền đã chia sẻ với Tiểu Mai rằng chỉ sau vài ngày nữa thôi, ngay khi kết thúc tuần học quân sự là sẽ theo gia đình chuyển vào Sài Gòn. Lí do thì nhỏ Huyền không kể rõ chi tiết, chỉ đại để là công việc gia đình nên phải theo, rồi sẽ học tiếp lớp mười hai ở một trường nào đó trong thành phố. Và hiện tại nhỏ Huyền chỉ kể cho mỗi bạn thân nhất là Khả Vy biết, giờ thêm Tiểu Mai nữa là hai người.
Á quên, lúc này cả thảy tính thêm tôi vừa được Tiểu Mai kể lại nữa là ba người mới đúng. Chỉ ba người đang biết chuyện em yêu của Khang mập sắp phải chia xa để vào Sài Gòn sớm hơn một năm so với bạn bè trong lớp. Vì tụi tôi theo lộ trình thì còn phải học xong năm nay rồi mới thi tốt nghiệp, sau đó mới khăn gói vô chốn Sài thành hoa lệ để thi đại học.
- Ôi chà… hèn gì mới có thái độ như vậy! - Tôi tần ngần cảm khái.
- Anh khoan đừng nói cho ai biết chuyện này nhé, kể cả Khang! - Tiểu Mai dặn.
- Ừm, ủa, sao lại không cho thằng Khang biết? Phải kể sớm cho nó chuẩn bị tinh thần chứ! - Tôi thắc mắc.
- Em không rõ, nhưng Huyền có nhấn mạnh rồi, chắc cũng có ý riêng! - Nàng giải thích.
Thế là theo lời Tiểu Mai, tôi đành ngậm miệng mà cáo lỗi trong âm thầm với Khang mập, hi vọng lúc nhỏ Huyền chính thức thông báo thì thằng bạn mình đừng có vì sốc quá mà làm liều. Chỉ mong một điều là nhỏ Huyền nên tìm cách nói chuyện giải thích phải quấy ra sao đó cho dễ nghe, chứ đùng một phát lòi ra chia tay như này thì tôi là người ngoài nghe còn giật mình thì nói gì đến Khang mập, vốn lần trước còn đi coi bói vận mệnh tương lai tính chuyện trăm năm.
Nhỏ Huyền có tính toán riêng thật. Đến hôm thứ năm trong tuần, tức là chỉ còn một buổi học quân sự nữa là kết thúc tuần lễ giáo dục quốc phòng thì lúc tan học, nhỏ Huyền rủ một số bạn bè thân thiết đi ăn. Gọi là bạn bè thân thiết thì cũng không đông lắm, đại khái là Khả Vy, nhỏ Phương, chị đại Yên ù, mấy thằng con trai hội bàn tròn, tôi và Tiểu Mai. Tất nhiên không thể thiếu Khang mập, nhỏ Huyền còn đích thân đến cười hỏi xã giao:
- Ê ông, ra về đi ăn răng mực không?
- Đi, bà bao hả? - Nghe đến ăn uống là Khang mập khoái chí tử, còn ráng thòng thêm một câu gài hàng muôn thuở.
Ngờ đâu nhỏ Huyền đồng ý thật, gật đầu đáp gọn lỏn:
- Ừ, tui bao, đi nha, rủ mấy người kia luôn!
Khang mập sửng sốt đến há hốc mồm, rồi ngoác miệng la bài hãi về phía bọn tôi đang lục tục dọn đồ đạc ra về:
- Đi ăn răng mực tụi bây ơi, Huyền bao hết, ăn xả láng cho tao!
Cả đám Luân khùng nghe mà nhảy phắt lên vì mừng rỡ, chỉ riêng tôi là biết lí do tại sao. Cuối cùng thì giờ khắc này cũng tới, trong đầu tôi khi đó chợt vang lên câu hát trong bài “Giây phút chia xa” làm mưa làm gió một thời của Duy Mạnh:
- “Giờ chia tay nhau đã đến, còi tàu thét vang trong màn đêm. Hãy hôn nhau đi lần cuối…”
Hồi trống trường vang lên ba tiếng muộn màng, bọn học sinh đã trong tư thế ra về mất rồi.
oOo
Tôi nhớ không nhầm là vào cuối năm 2007 thì phải, chẳng biết nhờ phát kiến của vị chuyên gia ẩm thực nào mà răng mực vọt lên trở thành một hiện tượng ăn vặt, vô tình trở thành đặc sản nổi tiếng Phan Thiết. Theo lời mẹ tôi nói thì răng mực là cục tròn tròn nhỏ xíu trên đầu con mực, trước đây khi gia công người ta thường bỏ rơi rớt đầy ngoài cảng vì cho là chả ai ăn. Ấy thế mà phước chủ may thầy thế nào, cái bộ phận bỏ đi ấy giờ lại được thu mua lại rồi chế biến thành nhiều món ăn khác nhau, thừa sức làm hài lòng những khách hàng khó tính nhất. Có thể kể đến như răng mực hấp chấm mắm gừng, xiên nướng muối ớt, hoặc chế biến thành cả cà ri. Cá nhân tôi thì thích món răng mực lăn bột chiên giòn hơn, ăn ít ra cũng vui miệng, chấm miếng tương ớt sa tế vô là ngon bá cháy.
Đám học sinh 12A bọn tôi chạy dọc đường Trần Hưng Đạo, sau đó rẽ vào Cao Thắng. Theo lời chỉ dẫn của Khang mập lúc này đang hăm hở dẫn đầu thì chốc sau lại quẹo vô đường Võ Thị Sáu, từ đó men theo bờ sông Cà Ty ra gần cửa biển. Quán răng mực Loan nổi tiếng nhất Phan Thiết nằm phía bên tay phải, là một gian nhà gỗ có kê mấy cái bàn cũng bằng gỗ cũ kĩ, ghế ngồi thì bằng nhựa (hiện tại quán Loan vẫn còn bán và đã được nâng cấp rõ rệt về mặt cơ sở vật chất cũng như… giá cả, người bạn nào muốn nếm thử món răng mực đặc sản Phan Thiết này thì có thể theo chỉ dẫn vừa rồi của tôi mà tìm đến)
Cả bọn tấp xe lên lề, hối hả dựng xe rồi phi ngay vào quán, chẳng mấy chốc đã chiếm trọn bốn cái bàn. Quả đúng nghe ăn uống miễn phí là nhanh như gió cuốn, chả đứa nào chịu nhường.
- Hấp, nướng, chiên, cà ri, mỗi thứ cả đống dĩa đi cô ơi! - Khang mập hét lớn.
- Nước mía nữa, mỗi người một ly đi thím ơi! - Chị đại Yên ù không quên phần tráng miệng.
Thức ăn nhanh chóng được dọn ra, nằm vỏn vẹn trong mấy cái dĩa nhỏ như chơi đồ hàng con nít. Với sức ăn như vũ bão, chả mấy chốc đợt răng mực đầu tiên đã béng cái sạch boong.
Luân khùng chép miệng:
- Ngon thiệt, mà mau hết quá!
- Mấy ông ăn nhanh cho cố, không ga-lăng với con gái gì hết! - Nhỏ Phương trề môi.
- Đồ chùa có mùi nhang mà, bảo sao không ngon được hê hê! - Thằng Quý miệng ngậm cây tăm, chấm ʍút̼ sa tế cho vào miệng.
- Ủa mà nay vụ gì được bao vậy Huyền ơi? Sinh nhật bà hả? - Tuấn rách thắc mắc.
Lũ bạn này quả là khốn nạn, ăn cho đã miệng rồi mới nhớ đến gia chủ lại còn bày đặt vờ vịt hỏi thăm. Nghe Tuấn rách đặt vấn đề thì cả bọn còn lại mới ồ à vỡ lẽ ra, rồi đồng loạt hướng mắt về phía nhỏ Huyền chờ đợi câu trả lời. À, không phải cả bọn, trừ tôi, Tiểu Mai và Khả Vy ra vì ba đứa tôi đã biết trước lí do rồi.
Tôi thì thầm:
- Lí do là, bữa tiệc cuối cùng của Chúa!
- Nói bậy đi! - Tiểu Mai sa sầm, véo ngay vào hông tôi.
Bị nhéo đau bất tử, tôi cũng đành im miệng mà dỏng tai lên hóng về phía nhỏ Huyền. Nhưng nhỏ này còn chưa kịp nói gì thì đợt răng mực tiếp theo lại được dọn ra.
- Thôi ăn trước đi, tí nói sau mấy bạn ơi! - Nhỏ Huyền xua tay cười.
- Ừ đúng, có thực mới vực được đạo! - Khang mập đồng ý ngay tắp lự, nó lôi dĩa bột chiên về phần mình.
- Quất tiếp đi!
- Xả láng, kêu hết quán cho tao!
Phải đến hết năm, sáu đợt răng mực nữa được dọn lên thì tốc độ ăn của cả đám mới giảm dần vì phần no bụng, phần lại ngán. Trên bàn chỉ còn mỗi Khang mập, Yên ù và nhỏ Phương là vẫn hỏi mọi người cho có lệ rồi thi nhau tém sạch bách mớ đồ ăn còn lại.
- Ợ… no quá! - Dũng xoắn xoa bụng, ngồi tựa ngửa hẳn ra ghế.
- Cũng tạm gọi là lót dạ buổi chiều! - Yên ù thở phì phò.
- Rột… rột…! - Khang mập không nói nổi nữa, chỉ chú tâm hút cạn ly nước mía trên tay.
Chừng như tất cả đã no nê phủ phê hết rồi thì nhỏ Huyền mới chầm chậm nói:
- Hết tuần này là Huyền chuyển vào Sài Gòn cùng gia đình rồi, không học hết năm mười hai với mấy bạn được nữa. Nên bữa nay, coi như là… chia tay nha!
- Choeng…!
Tiếng ly nước mía trên tay Khang mập rơi xuống nền nhà, vỡ nát.
Hệt như tiếng con tim của nó bây giờ vậy.
oOo
Nói về kinh nghiệm thất tình thì có thể nói trong hội bàn tròn, tôi là thằng có kinh nghiệm nhiều nhất. Yêu sớm, tan vỡ sớm, về vạn dặm tình trường có thể xem như tôi là tiền bối lão làng của tất cả tụi bạn, kể cả Khang mập. Thế cho nên sau buổi chiều răng mực định mệnh hôm ấy, tôi vinh dự được anh em tin tưởng giao cho trách nhiệm làm bác sĩ thần kinh, hãy phục hồi sang chấn tâm lí sau cú sốc này của người bạn lớp trưởng.
Thật ra không cần ai nói tôi cũng tự biết những lúc như thế này mình phải làm điều gì đó cho thằng bạn thân nhất của mình. Nhưng điều gì đó là điều gì, tôi chả tài nào nghĩ ra được. Cho Khang mập học vong tình thiên thư thì ác quá, dù sao nó cũng đâu đến nỗi lâm vào tuyệt cảnh như tôi. Nhưng cắm đầu vào game thì khác nào… tôi cũng phải chơi cùng nó, mà như vậy thì coi như tái nghiện trở lại, Tiểu Mai nàng biết sẽ treo cổ tôi là cái chắc.
Tình trạng bế tắc này lại còn đẩy đưa đến một vực thẳm mới, đó là buổi học quân sự cuối cùng hôm nay, nhỏ Huyền vắng mặt không phép. Mà thôi, lúc này có xin phép hay không cũng đâu còn quan trọng nữa. Cái chính yếu là, điều này khiến cho Khang mập trơ mặt ra vì sốc, nó thẫn thờ đến không nói được điều gì. Mà căn cứ nét mặt của nó thì tôi đoán đến chín phần là nó vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra nữa là, hay đúng hơn là không thể tin được.
- Anh nói gì với Khang đi! - Tiểu Mai ái ngại nói với tôi.
- Để trưa tính, chắc rủ nó ra ngoài. Em trưa nay chịu khó ăn ở trường nhe! - Tôi đáp.
- Ừa, em cũng tính vậy! - Nàng mỉm cười tâm ý tương thông khiến tôi cảm thấy mình đang hạnh phúc thế này mà Khang mập lại như thế kia, thực là áy náy quá.
Buổi trưa nghỉ giải lao, tôi với Khang mập hai thằng sóng đôi chạy xe ra ngoài trường, rong ruổi trên đường giữa trời nắng gắt mà chả biết sẽ đi đâu về đâu. Kể ra cũng thật là duyên số, khi tôi bị Khả Vy chia tay, cũng nó là thằng chạy xe cạnh bên tôi. Và đến giờ khi nó bị nhỏ Huyền bỏ lại một mình, đến tôi là thằng chạy xe cùng nó.
Mặt trời giữa trưa lại càng bạo liệt hơn, có bao nhiêu nắng nóng cứ thỏa sức đan thành một tấm lưới vàng óng, dày nặng phủ xuống đầu hai thằng con trai đang thẫn thờ đạp xe trên đường. Khang mập đang nghĩ gì, tôi không biết được. Tôi chỉ biết bây giờ nóng quá, nóng bỏ mẹ đi được ấy. Phải tìm chỗ nào đó mát mẻ tấp vô ăn uống, làm nguội cái đầu rồi mới nói tiếp được.
Nhìn quanh quất thêm một lát nữa, tôi mới mừng rỡ nói lớn:
- Ê mày, tấp vô siêu thị đi, máy lạnh mát mẻ!
- …! - Khang mập ngẩng đầu lên, mắt đục ngầu như mắt ếch, nhìn bâng quơ về hướng tôi chỉ.
Không đợi nó đồng ý, tôi quẹo ngay vào siêu thị Co.opMart gần đó. Vào khoảng đầu tháng năm của năm 2007, người dân thành phố chứng kiến một sự đổi thay mới mẻ của Phan Thiết, đó là siêu thị Co.opMart chính thức khai trương, tọa lạc ngay đầu đường biển Nguyễn Tất Thành. Vào thời điểm ra mắt ấy, mọi người đều rất hào hứng đến mua sắm, xem như từ giờ muốn đi siêu thị không cần phải cất công vào Sài Gòn mà lấy làm tự hào như trước đây nữa. Tôi dạo gần đây cũng hay chở Tiểu Mai đến siêu thị mua sắm, đỡ tốn thời gian như lúc đi chợ.
Trong Co.opMart bán đầy đủ các mặt hàng từ điện máy, quần áo, đồ gia dụng đến thực phẩm. Lại còn có cả nhà sách, khu trò chơi trẻ em, quầy ăn uống, đủ tất tần tật hệt như trong Sài Gòn. Đó là điều làm cho người lớn hứng thú. Còn đối với trẻ em thì thang máy lại là một trò chơi miễn phí đầy thú vị, chỉ việc đi lên rồi lại đi xuống một cách tự động cũng đã khiến tụi nhỏ vui sướng khôn cùng.
Và duy nhất trong siêu thị lúc này chỉ có hai thằng mặt mũi như vừa mất sổ gạo, trôi lều bều thơ thẩn chẳng biết về đâu. Tôi mới đầu còn thở phào nhẹ nhõm vì bước vào sảnh là đã thấy mát mẻ do hơi máy lạnh phà vào, thì lúc sau đã đâm ra chán chường do chả biết làm cái quái gì trong này để thức tỉnh Khang mập.
Đột nhiên trong đầu tôi nhớ lại điều Tiểu Mai nói với mình lúc chiều hôm qua. Đó là khi tôi bảo với nàng:
- Tiêu Khang mập rồi, thất tình quả này thì đúng là cay đắng, vì ngăn sông cách trở mà phải xa nhau. Buồn thay, buồn thay!
- Anh lại còn diễn hài nữa, thôi đi! - Nàng phì cười đập vai tôi.
- Hài trong nước mắt đó em, haizz! - Tôi thở dài.
Tiểu Mai lúc này mới hơi ngập ngừng, rồi nàng nói:
- Em có cảm giác là, tình cảm giữa Khang với Huyền chưa đến mức gọi là tình yêu đâu. Có thể chỉ là hai người họ có chung sở thích ăn uống nên chơi chung với nhau thôi!
- Sao em biết? - Tôi đần mặt ra.
- Cảm giác thôi mà, với lại hôm qua em cũng thấy Huyền không buồn đến vậy! - Nàng đủng đỉnh đáp.
Thế cho nên lúc này, khi máy lạnh siêu thị đang phà những luồng hơi băng tuyết vào cái đầu đang dần tỉnh táo, tôi nhớ ra ngay cụm từ “sở thích ăn uống”. Vì lẽ đó tôi kéo ngay Khang mập đến quầy thức ăn nhanh. Chọn đi tính lại một hồi, tôi quyết định mua một món mà hai thằng trước giờ chưa bao giờ ăn, với hi vọng món mới cũng sẽ… mang lại tình mới, may mắn mới.
Ít phút sau, hai thằng ngồi trên một băng ghế dọc bờ sông Cà Ty đang chảy dài dưới nắng, trên đầu là hàng lá xanh um mát rượi. Và cái bản mặt tôi lúc này cũng thảm không kém gì Khang mập.
Vì bánh Pizza đối với tụi tôi dở tệ, phải gọi là dở đến mức tệ hại. Làm bao nhiêu lời hay ý đẹp tôi vừa nghĩ ra thoáng chốc trôi tuột rất nhanh, vô tăm mất tích.
- Thôi… cái cũ không đi, sao cái mới nó tới! - Tôi cắn miếng Pizza nhạt thếch trong miệng, tần ngần nói đại, ý bảo em Huyền của mày đi, biết đâu sẽ có em khác lại tới.
- Câu đó của tao…! - Khang mập ứng tiếng, nó cũng không nuốt nổi miếng bánh trên tay.
- …!
- …!
- Bánh dở như quỷ!
- Đã dở còn mắc!
Rồi hai thằng chẳng ai bảo ai, ném luôn hộp bánh đang ăn dở vào thùng rác gần đó, đứng dậy đạp xe về lại trường.
Khi đi, một thằng buồn. Khi về, hai thằng sầu thảm.
Mission failed!
oOo
Ở mười lăm phút giải lao của giờ học chiều hôm đó, cả lớp 12A chứng kiến cảnh tượng bi hài nhưng không ai dám cười. Khang mập lớp trưởng ngồi buồn bã một đống trên ghế đá, trước mặt nó là hội bàn tròn các anh em đang đứng xếp hàng, trên tay mỗi thằng đều cầm một món ăn chìa ra.
- Phồng tôm Oishi cay này, mày ăn đi! - Luân khùng bước tới.
- Khang, ổi xá lị chấm muối tôm, cho mày đó! - Thằng Chiến tiếp theo.
- Xoài mắm ruốc ngon hơn, tới đi người anh em! - Dũng xoắn mời mọc.
- Bên trái Coca, bên phải Pepsi, mày muốn bên nào? - Thằng Xung nối tiếp.
- Này là kẹo Sugus, này là kẹo Golia bạc hà, cho mày hết! - Tuấn rách ân cần nói.
- Này là cái bịch nylon, ăn không hết thì tao gói cho mày đem về! - Thằng Quý thật thà tính toán sâu xa.
Tôi là lượt sau cùng, đấu tranh tâm lí bản thân dữ dội lắm mới dám tiến đến “cống nạp”:
- Khô bò loại một đây… cho mày đó. Cần thì tao… ăn chung cho vui!
Và mặc cho bao nhiêu là sơn hào hải vị cùng tấm thịnh tình của bạn bè chiến hữu đang đối đãi hết mực chân thành, Khang mập vẫn như thằng chết trôi thiếu sinh khí.
- Bó tay rồi, anh thua! - Tôi lắc đầu ngao ngán, trở về chỗ đem kể hết với Tiểu Mai.
- Chuyện này, chắc là cần thời gian thôi, không sao đâu anh! - Nàng mỉm cười an ủi.
- Hi vọng vậy, chứ không là tụi anh bàn nhau cả rồi!
- Bàn làm sao?
- Đấm nó một trận cho tỉnh người ra chứ sao, thương cho roi cho vọt mà, hây dà…!
Nhưng chúng tôi không có cơ hội sử dụng đến hạ sách cuối cùng ấy, chỉ vì một tình huống ngoài dự kiến đã xảy ra sau đây. Khi ấy là lúc cuối giờ, khi thầy Hào đang thu dọn sổ sách, chuẩn bị cho học sinh ra về thì tôi nói với Tiểu Mai:
- À, nhỏ Ái Khanh mới chuyển vào đó, cũng giỏi tiếng Anh à nhe!
- Thì sao? - Nàng tròn mắt nhìn tôi.
- Em có đối thủ rồi chứ sao, cán sự Anh phải cần thận nhé! - Tôi cười cười đáp.
Nàng phì cười không nói gì, lắc đầu cho là tôi chỉ xàm ngôn.
- Mà tên nhỏ đó kì ha, tự nhiên lại là Ái Khanh! - Tôi lại nói tiếp.
- Tên vậy đẹp mà anh, Ái Khanh tức là người được yêu chiều đó! - Tiểu Mai giải thích.
- Vậy à? Thế… em muốn anh gọi như vậy không, như mấy ông vua gọi hoàng hậu đó! - Tôi toét miệng cười khoái chí.
- Khoan… em không…!
Nhưng Tiểu Mai chưa kịp cản thì tôi đã cất tiếng:
- Ái khanh à, ái khanh!
- Đừng, đồ ngốc này…! - Tiểu Mai cắn môi, khẽ dậm chân xuống đất.
Tôi cứ phớt lờ, tiếp tục trêu nàng:
- Ái khanh à, đến đây với trẫm nào. Ái khanh!
Thì từ đằng sau lưng, một giọng nói nhỏ nhẹ ngập ngừng vang lên:
- Bạn… bạn gọi gì mình vậy?
Rất nhanh để tôi hiểu được vấn đề, vội hoảng hốt quay phắt lại là đã thấy nhỏ học sinh mới chuyển vào, Ái Khanh đang đứng trước mặt mình.
- “Thôi bỏ mẹ rồi, quên mất đó là tên con nhỏ này!” - Tôi toát mồ hôi hột, đã nghe hàn phong lẫm lẫm tỏa ra từ sau lưng mình.
- À… ờ… ! - Tôi quýnh quíu, đầu óc chạy nhanh như máy tuốt lúa.
Rồi tiện tay, tôi kéo luôn Khang mập đang nhũn nhão ở kế bên đứng dậy:
- Đây là… Khang, lớp trưởng lớp mình đó!
- À, Khang thì mình biết rồi, bạn Khả Vy có nói với mình! - Ái Khanh nhã nhặn nói.
- Đúng rồi, thằng… lớp trưởng có chuyện muốn nói với bạn đó, thế nha! - Tôi hết cách, phải bán cái sang thằng bạn mình.
- Hả? - Khang mập nghe tôi bán đứng nó mà choàng tỉnh mộng.
Cô nàng Ái Khanh có vẻ vẫn còn thắc mắc, cũng không kém gì người bạn lớp trưởng đang lúng túng lúc này, bèn nói:
- Thôi… không có gì thì Ái Khanh về chỗ nha!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chốt hạ câu nữa:
- Ừ… cho lui. Khang, mày dẫn bạn đi làm công tác lớp đi!
- Lớp gì, lớp nào? - Nó chưng hửng.
Nhưng tôi vội chối bay biến rồi lỉnh đi mất, bỏ mặc cho Khang mập đang gãi đầu gãi tai giải thích với Ái Khanh ở đằng sau. Và chính vì vậy mà chỉ bằng một phương cách không ngờ nhất, đó là giới thiệu người mới cho Khang mập mà tôi đã có thể lôi thằng bạn mình trở về lại dương gian, hay ít ra cũng không còn bị lơ ngơ mất hồn nữa. Chứ sao, bận rộn sẽ làm ta quên đi nỗi buồn đó mà.
Cũng thật là ứng với câu cửa miệng của Khang mập, cái cũ không đi sao cái mới nó tới. Hây dà!
oOo
Tan học tiết cuối cùng của tuần lễ giáo dục quốc phòng, tôi đạp xe chở Tiểu Mai về nhà. Nàng hãy còn yên lặng chưa nói gì sau cú tôi hại mình hại người vừa nãy. Đến khi ngang qua đoạn biển Đồi Dương mà hai đứa hay đi, tôi mới ngượng ngùng mở lời trước:
- Lúc nãy… anh quên mất nhỏ Ái Khanh cũng tên là… Ái Khanh!
- …!
Tiểu Mai vẫn chẳng nói gì, lại càng làm tôi cảm thấy mình mười phần tầm xàm bá láp với câu giải thích vừa rồi.
Nhưng một lát sau, ở vào cái lúc tôi miên man tính cách thăm dò thì đã nghe sau lưng mình là những ngón tay thon dài của Tiểu Mai đang thư thả gõ lên từng nhịp, nàng nhấn nhá:
- Đóng phim Tàu đồ!
- …!
- Hah!
Ồ a ha ha ha.