Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 316

Bữa cơm tối hôm đó, tôi phải năn nỉ đến gãy lưỡi mới được ba mẹ đồng ý cho sang nhà… thằng Khang mập ngủ với lí do ba mẹ nó đi vắng, rủ tôi qua ngủ cùng một đêm cho vui. Đổi lại là ngay sau đó, tôi phải thực hiện một cuộc điện thoại bí mật để kể rõ sự tình và nhờ Khang mập tầm 8 giờ 30 phút hơn là vờ đạp xe chạy sang nhà tôi để rủ qua nhà ngủ nhằm tạo sự tin tưởng cho hai vị phụ mẫu nhà tôi.


Khó khăn lắm tôi mới qua mắt được ba mẹ, và càng cực khổ hơn nhiều khi phải trốn tránh những cơn chất vất từ bé Trân.
- Anh có thật là qua nhà anh Khang ngủ không? – Trân nheo mắt nhìn tôi, hỏi bằng giọng xoáy ngay vô vấn đề lạ lùng này.


- Ừ, sao cơ? – Tôi ra vẻ tỉnh rụi, chăm bẵm nhét quần áo vào balô, cố không nhìn về phía Trân.
- Vậy sao lúc chiều cả lớp anh đi ăn mừng bóng đá, anh Khang nửa chừng có rủ bọn em đến nhà ảnh nữa cơ mà? – Con bé tiếp lời.
- Thì sao? – Tôi đã nghe có điềm chẳng lành.


- Lúc tụi em đang ngồi ở nhà trên, rõ là có đủ ba mẹ của anh Khang, sao anh lại bảo là họ đi công tác rồi?
- Hả? Em… tới nhà nó á?
- Vậy anh nói dối rồi! – Trân lắc đầu thở dài.
- Suỵt… đừng cho ba mẹ anh biết! – Tôi hoảng hồn.
- Nói em nghe, anh đi đâu? – Con bé nhìn tôi.


- Thì… qua nhà chị Mai của em ngủ chứ đâu….! - Hết cách xoay sở, tôi đành cúi đầu… nhận tội.
Ngay lập tức Trân tròn mắt nhìn tôi thảng thốt như không thể tin được:
- Trời đất…..!
- Suỵt… đã bảo nhỏ tiếng thôi mà! – Tôi khϊế͙p͙ vía ra dấu im lặng, phóng tới đóng cửa phòng.


- Anh… qua nhà chị Mai ngủ….? Rồi lỡ hai người… không, không có được! – Trân lắc đầu nguầy nguậy.
- Yên nào, có lí do cả mà! – Tôi thì thầm ngay tút xuỵt.
- Lí do gì chứ? – Con bé làm mặt dỗi.


Không còn cách nào khác, tôi đành đem hết mọi chuyện ra mà kể cho Trân nghe, chỉ với hi vọng là cô bé con này đừng có giở chứng mà mách với ba mẹ tôi thì có mà ốm đòn chứ chẳng chơi. Sau khi được tôi kể hết sự tình bằng một giọng cực kì lo lắng, dĩ nhiên là có thêm mắm dặm muối đường vào các chi tiết kì lạ thì Trân mới hơi xuôi xuôi:


- Vậy… gọi công an đi… anh có làm gì được đâu!
- Mình chưa chắc có chuyện gì mà, gọi đến chuyện lớn ra, lỡ Mai bị mẹ bắt về Nhật rồi em tính làm sao? – Tôi hù dọa.
- ……! – Con bé vẫn nhướn mắt nhìn bướng bỉnh.
- Nào, em không thương chị em sao? – Tôi lại đánh đòn tâm lí.


Và lần này thì tôi đã đánh trúng chỗ hiểm, Trân ỉu xìu ngay tắp lự:
- Rồi… anh đi đi, em sẽ giữ bí mật, nhưng… đừng có mà làm gì chị Mai đấy!
- Hì hì, yên tâm, chả có gì đâu! – Tôi cười cười.


Thoát khỏi cửa ải bé Trân, tôi cũng êm xuôi lọt qua màn chất vấn của Khang mập chỉ bằng vài cái nhún vai ra chiều bí mật là đã qua mắt được nó khi thằng này đến nhà rủ tôi “đến ngủ “ theo kế hoạch. À quên, chỉ trừ một chuyện là ngoài dự tính của tôi.


- Mày nói sao? Lúc chiều nay con bé Trân không có đến nhà mày á?
- Ờ… tới nhà tao làm gì, đi ăn gỏi ốc với chè nóng ở ngoài xong mạnh ai nấy về chớ! - Thằng mập chưng hửng.
- Trời… đất…..! – Tôi sửng sốt thốt lên.


Đến đây thì tôi mới ngớ người nhận ra là mình đã bị Trân lừa bằng một cú đánh đòn gió ngoạn mục, hóa ra là tôi yếu bóng vía nên vừa nghe con bé dọa là đã tin sái cổ mà đi khai hết tất tần tật mọi chuyện. Kiểu này thì tôi đồ rằng đúng thật là nếu tôi mà có sinh ra trong thời chiến, lỡ bị địch bắt thì chắc tụi nó còn chưa kịp làm gì thì tôi đã khai hết bí mật quốc gia ra hết luôn quá!


Trên đường đến nhà Tiểu Mai, tôi chợt nhận ra tối nay dường như trời trở gió, nếu mà những đám mây trên bầu trời mà có thêm màu đỏ cùng hơi đất bốc lên thì sẽ có mưa đầu mùa là cái chắc. Nhưng không, chỉ là một đêm gió lạnh, sẽ không hề có mưa, tôi đoán như vậy.


Dừng trước cổng nhà Tiểu Mai là gần 9 giờ tối, đưa tay nhấn chuông cửa rồi tôi lùi ra, xốc lại cổ áo mình vì chợt cảm thấy lành lạnh, vẻ như chỉ thêm một tuần nữa là Phan Thiết sẽ lại chìm trong những cơn mưa mùa hè dày đặc.


Đang bồi hồi nhớ lại những cơn mưa ngày trước mà tôi và Tiểu Mai cùng trải qua thì nàng đã bước ra mở cổng:
- Hi, đúng giờ ghê hen! – Nàng tươi cười.
- Ừ, vừa gặp thằng Khang xong là anh chạy qua luôn mà! – Tôi đáp theo phản xạ.
- Sao lại gặp Khang nữa? - Tiểu Mai sửng sốt.


- Vô nhà rồi lát anh kể cho, em có gì ăn không? – Tôi lắc đầu dắt xe vào nhà.
- Anh chưa ăn cơm à? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
- Ăn rồi, mà muốn sẵn đây ăn thêm cơm em nấu, hề hề! – Tôi cười tinh vi.


Đúng 10 phút sau, trước mặt tôi là một dĩa mì xào thịt bò thơm nứt mũi được Tiểu Mai đặt xuống bàn, dù đã ăn cơm ở nhà rồi nhưng ngồi trước món ăn ngon tuyệt này tôi cũng phải thèm thuồng.
- Cái này... là bò xào mì chứ mì xào bò nỗi gì? – Tôi vờ nhăn mặt.


- Sao vậy? Em… tưởng anh thích thịt bò nên cho nhiều…! - Tiểu Mai thoáng bối rối, nàng vội bước lại gần.
- Hề hề, thì thích chứ sao, giỡn tí mà! – Tôi lộ mặt nham hiểm cười đểu.
- Đồ quỷ! – Nàng phì cười đập vai tôi.
Trong khi vừa ăn, tôi vừa hỏi Tiểu Mai thêm một vài điều mà tôi cần biết:


- Giờ là hơn 9 giờ tối, ăn xong thì mình làm gì?
- Thì… em rửa chén rồi học bài chứ sao! - Tiểu Mai ngơ ngác, vẫn chưa hiểu ý tôi.
- Ý anh là kế hoạch đêm nay kìa! – Tôi nhắc lại.


- Gì… gì nữa….? Làm gì có kế hoạch gì chứ….! – Nàng bất giác lùi lại nhìn tôi đang cười gằn một cách gian hùng.
Thoáng đắc ý vì dọa được Tiểu Mai, tôi được thể trêu thêm:


- Ai bảo cô em biết ta là phường đạo tặc mà còn dám mời đến nhà làm chi, đã thế còn ăn mặc kìa… chẹp… thiệt là dễ động lòng quá đi à, hé hé hé…!


Quả thật là tôi cũng thường xuyên gặp Tiểu Mai, nhưng những dịp được thấy nàng mặc quần short ngắn ở nhà khoe đôi chân thon dài miên man, trắng muốt mịn màng như tuyết thì gần như là đếm trên đầu ngón tay. Bởi thế nên vừa nói giọng đểu cáng, tôi vừa bỏ đũa xuống bàn rồi tiến lại gần Tiểu Mai đang nửa ngạc nhiên nửa hoảng hốt:


- Anh… giỡn vậy… em không thích đâu…!
- Hê hê, ai bảo với cô em là ta giỡn? Ta thật ra đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi nhé, thật ra hôm giờ là ta cố ý…..!


- Reeng… reng…..! - Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên làm cắt ngang trò đùa có phần hơi quá lố của tôi khi Tiểu Mai giờ đã có phần mếu máo.


Như được cứu tinh đúng lúc, Tiểu Mai vội đứng dậy đi đến bàn điện thoại, vừa kịp thoát khỏi tên… dê xồm gian ác là tôi lúc này đang đần mặt ra vì mất hứng.
- Alô… tôi nghe đây! - Tiểu Mai áp tai vào ống nghe.
- ………..!


Không rõ là nàng nói chuyện điện thoại với ai, cũng không biết là ai lại gọi điện thoại vào giờ này, tôi đành tặc lưỡi ngồi xuống ăn tiếp dĩa mì, trong đầu thầm nghĩ lát nữa tốt nhất là nên xin lỗi Tiểu Mai gấp vì vừa nãy tôi giỡn đúng là có phần quái ác thật.


Đang nhai ngấu nghiến miếng thịt bò đậm đà hương vị thì tôi chợt giật thót người:
- Anh, nghe điện thoại! - Giọng Tiểu Mai gọi từ phía nhà trên.
Thoáng lạnh người khi nghe Tiểu Mai gọi trống không như vậy, và tôi càng thấp thỏm hơn khi vừa bước lên nhà trên đã thấy mắt nàng như ươn ướt.


- Anh… xin…! – Tôi định nói lời xin lỗi.
- Nghe máy đi, em… xuống nhà! - Tiểu Mai cắt lời tôi, nàng bước lùi lại rồi quay đi.


- “Bỏ xừ rồi… haizz! “ - Thầm thở vắn than dài vì cái tội giỡn ngu của mình, vốn dĩ tôi chỉ định đùa một chút để khiến Tiểu Mai quên đi nỗi lo về vụ nghi nhà có ma quỷ kia thì không dè lại phản tác dụng, khiến nàng hoảng sợ thật sự với trò đùa quái ác của mình.


Đưa tay nhấc ống nghe, tôi lại càng hoảng hốt hơn khi nghe giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây:
- Anh có tin em méc mẹ anh liền không? Anh giỡn gì mà ác quá vậy?! – Bé Trân mắng sa sả vào điện thoại.


- Thì… suỵt… nhỏ thôi, Mai kể… hết với em rồi à?! – Tôi quýnh lên, sực nhớ ra là bàn điện thoại nhà mình ở phía dưới, con bé Trân mà cứ hét tướng thế này thì mẹ tôi nghe được là cái chắc.


- May mà em thấy lo nên gọi kịp lúc, không thì anh… giỡn rồi lấn sang thành thật hả? HẢ? – Con bé lại càng hét to hơn.
- Thôi… thôi mà, anh giỡn thật đó… không có ý gì hết đâu… xin lỗi…..! – Tôi bối rối.


- Anh đi mà xin lỗi chị Mai ấy, còn ngày mai về đây… em xử sau, hừ, đàn ông gì mà vô ý tứ, chả biết lễ độ gì!


Nói rồi Trân giận dữ cúp máy cái rụp, mặc tôi đang đứng thẫn thờ chôn chân ở bàn điện thoại. Mãi một lúc sau hoàn hồn trở lại, tôi mới dám lò dò bước xuống nhà dưới, lòng đầy hối hận thầm rủa mình ngu ngốc đừng có giỡn tai hại như vậy, giờ không dưng lại tự phá mất không khí vui vẻ giữa hai đứa tự nãy giờ.


Tiểu Mai đang lặng lẽ đứng rửa chén ở góc nhà, nàng vẫn không hề quay mặt lại dù biết là tôi đang kéo ghế ràn rạt ngồi ngay sau lưng nàng. Nhìn dáng nàng yên lặng ở góc phòng, tôi bất chợt ngập tràn hối hận, thoáng nhớ đến ngày trước khi tôi dại dột chọc cho Khả Vy khóc thì Tiểu Mai đã có khuyên rằng chỉ cần một lời xin lỗi chân thành là đủ. Với cả tôi vẫn còn nhớ câu nói “Biết lỗi sửa lỗi “ của thầy Ân, thế nên thà nhận lỗi còn hơn là sĩ diện mà gây thêm sai lầm.


Bước đến cạnh nàng, tôi lấy những ly chén sắp lại trên chạn, khịt mũi nói:
- Anh xin lỗi… lúc nãy chỉ là muốn… giỡn cho em vui thôi, anh… ngu quá sức rồi….!
- ……!
- Thì… tưởng em đang sợ nên… giỡn vậy… thôi nhé, từ giờ anh không dám vậy nữa!
- …………!


Mặc tôi năn nỉ cứ năn nỉ, Tiểu Mai vẫn lẳng lặng đều tay rửa bát, chỉ có lát sau là tôi thấy nàng lau tay rồi nói như nấc:
- Anh…!


Vừa nghe thấy nàng lên tiếng là tôi vội đặt cái ly xuống rồi quay mặt lại, đồng thời cảm nhận rõ một cảm giác đau điếng như điện giật truyền thẳng từ hông lên não, đau như muốn bắn óc ra ngoài rồi toàn thân xụi lơ, tôi lăn luôn ra đất ôm hông rống lên:
- Auu….da……….!


Tiểu Mai lúc này mới phá ra cười, rõ là nàng chả có… khóc gì sất bởi hãy còn tỉnh queo, và đôi mắt thì vẫn đẹp như thuở nào chứ chẳng hề có giọt nước mắt nào trên ấy.
- Hi hi, chừa nhé, tôi là tôi lường trước hết rồi, anh đừng có mà ôm mộng hão huyền!


- Anh… hức… đâu dám….! – Tôi mếu máo, mặt nhăn nhó vì mức độ đau nhói của cú nhéo siêu kinh điển vừa rồi.
- Ừa, tưởng đại tiểu thư dễ bị ăn hϊế͙p͙ hở? Đứng dậy rửa mặt đi rồi học bài! – Nàng tủm tỉm, lấy một ngón tay ấn vào trán tôi ra chiều dạy bảo.
- …….!


Không biết làm gì hơn, tôi đành cắn răng nhẫn nhịn cố gượng dậy, lết xác vào phòng tắm mà vốc nước rửa mặt, cảm nhận rõ bên hông đau tê tái, đến độ tôi mà không giỏi kìm nén là ứa cả nước mắt vì bị sốc ra ngoài.


Tiểu Mai dẫn tôi lên căn phòng có cửa sổ hướng nhìn ra ngoài cổng nhà, nàng đặt balô của tôi xuống sàn rồi nói:


- Tủ quần áo ở đây, bàn thì anh ngồi học trong đây cũng được, dưới nhà cũng được, còn giường thì chăn màn em giặt hết rồi. Cửa sổ cũng đóng lại từ chiều, remote điều hòa em để trên tủ, thôi nhé, học bài ngoan chàng ha!


Nàng cười khúc khích liếc nhìn tôi đang xụ mặt một đống như trẻ con vừa bị phạt đòn:
- Ai bảo giỡn ác làm gì chứ? Xin lỗi mà, chút em pha trà cho uống, hì! - Tiểu Mai cầm tay tôi mà lắc lắc như dỗ dành.


- Ừm… em nhéo đau lắm, nhẹ tay chút đi! – Tôi thở dài, thầm nghĩ bên hông mình giờ bị bầm tím luôn là cái chắc.
- Vậy em học bài đây! – Nàng mỉm cười.
- Ừ, có gì thì gọi anh nhé….!
- Em biết rồi, anh cũng học bài đi, mai coi chừng có kiểm tra!


Đợi Tiểu Mai ra khỏi phòng rồi thì tôi mới nằm phịch luôn ra giường mà ôm hông nhăn nhó. Công nhận nệm nhà Tiểu Mai êm thật, mà ra trải giường với cả tấm chăn đều thơm phức, khiến tôi cảm thấy chỉ muốn ngủ luôn chứ chả có học hành gì sất. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, tôi thấy có một chiếc đèn tròn nhỏ ở bên trên, nếu từ ngoài cửa sổ nhìn vô thì chả khác gì một quả cầu ánh sáng đang lơ lửng. Với tay lấy cái điều hòa, tôi giảm nhiệt độ xuống át hơn rồi bắt đầu mở balô, thay bộ đồ áo thun quần short rồi lôi tập sách ra mà bắt đầu tu luyện.


Đến tầm gần 10 giờ 30 phút hơn thì tôi khép cuốn vở Toán lại, thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng giải xong đống bài tập tuy dễ mà dài dằng dặc. Khẽ tựa hẳn người ra ghế, tôi hơi cau mày vì bên hông vẫn còn đau do cú nhéo của Tiểu Mai ban nãy. Bước đến gần cửa sổ đưa mắt nhìn ra bên ngoài thì tôi thấy gần như toàn quang cảnh khu phố trước mặt dưới ánh đèn vàng vọt.


Đường nhà Tiểu Mai vào giờ nãy rất vắng vẻ, hầu như không có ai qua lại, những căn nhà ở phía đối diện thì đã kín cổng cao tường, nhìn xa hơn thì có thể thấy ánh đèn tivi đang nhấp nháy ở bên trong những căn nhà ấy. Đâu đó từ đằng xa tôi nghe có tiếng chó sủa vọng lại trong đêm khuya cô tịch, bầu trời buổi đêm nay không có sao vì bị mây che phủ, cả một ánh trăng cũng không có. Hơi tiếc nuối vì nếu không phải dính vụ trộm hay ma quỷ tầm xàm gì thì giờ này tôi đã mở toang cửa sổ ra mà đón hương hoa sữa thơm mát vào phòng rồi, nhưng đồng thời cũng hơi ớn lạnh khi thầm nghĩ lỡ mà có trộm thật thì hắn có thể leo lên cây mà trèo luôn vào phòng dám lắm. Lại liên tưởng đến cái chuyện ma hồi nhỏ mà bà nội kể cho tôi nghe về chuyện có người đàn bà tóc dài áo trắng ban đêm thường hay mắc võng trên hai ngọn dừa vừa ru con vừa chải tóc là tôi lại thấy rùng mình. Thế là tôi vội đưa tay kéo rèm cửa sổ lại, hơi bất ngờ khi nghe có tiếng gió rít đang lùa qua khe cửa tạo thành một chuỗi âm thanh ai oán đầy ma quái.


Đưa tay nhìn đồng hồ thêm một lần nữa, tôi bước ra khỏi phòng định xuống nhà lấy cốc nước. Khi đi ngang phòng Tiểu Mai thì tôi thấy phòng không khóa mà dưới nhà đèn lại đang sáng, áng chừng chắc nàng đang ở nhà dưới nên tôi vội bước xuống. Đoạn đường từ hành lang lầu một đến cầu thang khá ngắn nhưng sao lúc này tôi thấy như yên ắng quá thể, rõ ràng vừa nãy tuy vẫn chỉ có hai đứa tôi ở nhà nhưng tôi không có cảm giác trống vắng đến tĩnh mịch như thế này.


Bước xuống cầu thang, theo thói quen tôi đưa mắt nhìn ra chiếc đàn Piano ngoài phòng khách thì cũng không thấy Tiểu Mai đâu, cả dãy ghế sofa dưới nhà cũng không có. Đi vội ra nhà bếp, vẫn hoàn toàn yên ắng không một bóng người.


- Quái… trên lầu không có, dưới này cũng không có! – Tôi tự hỏi, quên cả khát nước, vội đi ngược lên lại phòng khách mà nhìn quanh quất ra ngoài sân.


Cổng vẫn còn khóa bên trong, chứng tỏ Tiểu Mai vẫn còn ở trong nhà, với cả nãy giờ ở trên phòng ôn bài tôi cũng đâu có nghe tiếng mở cổng. Nếu nàng mở khóa lách cách thì ngay ở phòng trên nơi tôi đang ở là có thể nghe thấy được rồi, tiếng chó sủa đằng xa tôi còn có thể biết được cơ mà. Vậy thì nàng ở đâu rồi kìa?


- Tiểu Mai? Em đâu vậy? – Tôi gọi lớn.
Không hề có tiếng nàng trả lời tôi, đáp lại chỉ là những cơn gió thốc mạnh đang bất thình lình thổi những nhành hoa sữa rì rào đến mức nghiêng ngả. Tôi hơi rùng mình vì ớn lạnh, vội bước vào trong nhà và vẫn gọi lớn:
- Tiểu Mai!


Và lần này thì có tiếng nàng trả lời từ đằng sau bếp:
- Em đang tắm, anh đợi chút!


Thở phào nhẹ nhõm vì hóa ra nãy giờ nàng ở trong phòng tắm đằng sau bếp, chắc có lẽ lúc nãy do tôi mải nhìn quanh quất mà không để ý là cửa phòng tắm ở nhà bếp đang khóa lại. Dở ghê, lí ra tôi cứ đến tủ lạnh lấy cốc nước là biết được rồi, tủ lạnh ở gần phòng tắm kia mà.


Mở cửa tủ lạnh, tôi vừa lấy chai nước vừa nói lớn:
- Anh học xong rồi, lên phòng khách ngồi xem tivi đấy!


Lần này thì Tiểu Mai không đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ bên trong phòng tắm vọng ra. Thầm nghĩ chắc nàng không nghe tiếng tôi gọi nên tôi chỉ cầm chai nước rồi bước lên nhà trên, phốc lên ghế salon mà bật tivi xem.


Vừa mở ra là đúng ngay kênh phim kiếm hiệp, nhưng tôi còn chưa kịp nhận ra đó là bộ phim nào thì đã nghe ở trên lầu có tiếng nghe như khóa mở lách cách.
- ……! – Thoáng điếng người, tôi liên tưởng đến một tên trộm đang ra sức mở khóa khi tưởng rằng đã khuya và chủ nhà đều ngủ hết.


Thầm nghĩ không nên để Tiểu Mai biết, tôi hít một hơi dài bình tĩnh rồi thu chặt hai nắm tay lại, âm thầm vận khí đề phòng trường hợp xấu nhất.


Vừa bước lên cầu thang vừa cảnh giác cao độ, tôi ngày càng tiến gần hơn đến âm thanh mở khóa lách cách bên trên, và nhận ra âm thanh này đang vọng xuống từ cầu thang dẫn lên tầng thượng.
- “ Phải rồi, nó định đột nhập từ tầng thượng đây mà! “


Không kịp nghĩ gì thêm, tôi rón rén bước nhẹ từng bước lên cầu thang, tay phải đã nắm lại và dồn lực để chuẩn bị gặp tên trộm là sử ngay Nhất Thốn Kình, tôi căng mắt nhìn lên phía trên đầu mình. Từng giây chậm chạp trôi qua, tiếng mở khóa đã mất hút vào đêm khuya tịch mịch, chỉ còn lại một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.


Lách người qua phòng Tiểu Mai, tôi đưa mắt nhìn thẳng lên cầu thang tầng thượng và quả nhiên có bóng người đang quay lưng lại về phía mình. Và bóng người này chợt bất thần xoay lại, và nhoẻn miệng cười nhìn tôi:
- Anh học bài xong rồi à?


- Tiểu Mai… em….! – Tôi sững sờ, vẫn còn đang ở thế thủ Vịnh Xuân.


- Em cũng vừa làm bài xong, đang định xuống dưới nhà pha trà cho anh thì chợt nhớ là chưa nhấc mấy chậu phong lan trên tầng thượng xuống dưới thềm, hồi chiều gió mạnh quá, em sợ thổi ngã mất thì mệt! – Nàng nhún vai giải thích và bước xuống gần tôi.
- Anh làm gì mà thủ võ ghê vậy?


- Em… nãy giờ em ở trong phòng à? – Tôi sửng sốt hỏi, rõ ràng trước mắt mình là Tiểu Mai chứ không thể nhầm lẫn đi đâu được.
- Ừa, em vừa làm bài xong mà! - Tiểu Mai khẽ vuốt tóc đáp, nàng tròn mắt ngạc nhiên với thái độ của tôi.


Há hốc mồm không thể nói thêm được câu nào, nghe mồ hôi toát ra chạy dọc sống lưng, tôi lạnh người quay nhìn xuống dưới cầu thang phòng khách.
Vậy rốt cuộc khi nãy… ở nhà bếp…
Ai đã trả lời tôi?