Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 134

Sau giờ giải lao, quá trình học guitar đã bắt đầu đi vào giai đoạn gian khổ, tôi méo cả mặt khi Tiểu Mai bảo thử bấm từng ngăn của dây 6, tức là dây to nhất ở trên cùng, và gảy cho ra âm thanh.


- N phải nhớ là tay trái bấm vào bên phải của mỗi ngăn đàn nhé! – Nàng nhìn theo tay tôi - Ừ đúng rồi, ngón tay sát vào phím đàn nhưng đừng chạm vào phím!
- Xong rồi, giờ gì nữa? – Tôi ɭϊếʍƈ môi.
- Đàn thử xem có ra âm thanh không! – Tiểu Mai nói.


Tôi làm theo lời nàng, và cái âm thanh tôi có thể tạo ra chỉ là một tiếng “ Tịt…. “ không hơn không kém.
- Ngón tay N đè lên phím đàn rồi kìa, lùi dần ra một chút! – Nàng chỉnh lại.


Và tôi lùi tay lại, tiếp tục gảy thử, lần này có khá hơn, ra được âm thanh ở ngăn đó, nhưng hơi kỳ kỳ ở chỗ là “ Từng….è…è… “.
Tiểu Mai lắc đầu thở dài nói:
- Trong Guitar, một là tiếng đàn tròn trĩnh, hai là thà bị tịt chết luôn, chứ tuyệt đối không được rè như vừa rồi!


Rồi nàng cầm lấy đàn, hướng dẫn lại cho tôi cách bấm phím, hoá ra là ngón tay phải bấm vào sát phím đàn về bên phải, và phải giữ thật mạnh xuống.


Tôi hăm hở làm lại theo hướng dẫn và quả nhiên thấy ngay sự khác biệt, tôi khoái chí chuyển sang các ngăn cao dần hơn, và lên đến ngăn thứ 9 thì tôi lại mặt nhăn mày nhó chỉ vì âm thanh rè rè lại vang lên, dù tôi đã bấm phím đúng theo kĩ thuật.
- N giữ ngón tay ở nguyên đó đi!


Tiểu Mai nói rồi nhoài người sang, dùng tay nàng ấn mạnh ngón tay tôi vào phím đàn.
- Ah….! – Tôi giật thót người vì khá đau tay.
- Rồi, N gảy thử xem! – Nàng yêu cầu.
Quả nhiên lần này âm rè không phát ra nữa, tôi sửng sốt nhìn Tiểu Mai đang ngồi lại ở phía đối diện.


- Do lúc nãy tay trái N bấm phím lực chưa đủ mạnh nên bị rè dây đấy! – Nàng giải thích.
- Chứ bấm mạnh quá đau tay sao? – Tôi nhớ lại cảm giác đau buốt đầu ngón tay khi nãy.


- Phải chịu thôi, đàn accoustic có dây làm bằng sắt mà, N phải tập đến khi nào 5 đầu ngón tay trái bị hằn lên vết chai thì sẽ hết đau thôi! – Tiểu Mai cười cười.
- Cái gì? Tập đến chai tay á? – Tôi há hốc mồm.


- Ừ, thời gian đầu thì đầu ngón tay trái của N sẽ rất đau, có khi buốt lại, nhưng suốt thời gian này N không được bỏ ngang mà càng phải tập bấm phím kết hợp chạy nốt nhiều hơn nữa thì tay mới chai lại được! – Nàng tiếp lời.


- Èo ôi, tập đàn thư thái nhẹ nhàng mà đau buốt tay thì ai mà chịu cho nổi! – Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
- Chịu thôi, N xem các guitarist hay gần nhất là anh bên 11A1 hôm bữa ấy, nhìn họ đàn hay vậy chứ ai cũng đã trải qua thời gian khổ luyện cả rồi! – Tiểu Mai nhún vai nói.


- Chứ hồi đó Mai tập ra sao? …..Tay con gái cũng bấm dây sắt à? – Tôi ngẩn người.
- Ừ, có hôm mình tập mà tay bật cả máu! – Nàng thản nhiên đáp.
- Đến nỗi ấy dữ vậy? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Đam mê mà! – Tiểu Mai mỉm cười.


Đến đây tôi đâm ra phục nàng quá xá, tôi là con trai mà bấm dây sắt còn thấy đau buốt cả ngón tay, đừng nói gì Tiểu Mai là con gái chân yếu tay mềm. Tự dưng tôi thấy quyết tâm hẳn lên, con gái mà còn tập được thì mình thân nam nhi đại trượng phu, sá gì mấy cái đau nhỏ nhặt này được, dù gì hồi nhỏ tôi từng bị ông nội dợt đòn còn đau hơn thế này nhiều.


Thế là sĩ khí bừng bừng, tôi cắn răng cố nén đau bấm lần lượt hết 13 ngăn của dây 6 đến hết dây 1, loay hoay một hồi cũng hoàn thành dù lâu lâu cũng bị rè dây, nhưng nói chung là tiến bộ thần tốc, bằng chứng là Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn tôi suốt buổi:


- Chà, buổi đầu mà được vậy là khá lắm đó! – Nàng hấp háy mắt.
- He he, thiên tài ngàn năm có một mà! – Tôi vênh mặt, dù thật lòng là muốn nhăn mặt vì bàn tay trái đã tê rần.
- Hay là bị khích tướng đó? – Tiểu Mai tủm tỉm.
- Bậy….! – Tôi lúng búng đáp.


Nàng nhìn tôi cười ý nhị rồi nhìn lên đồng hồ:
- Ưm…hơn 9 giờ rồi, bữa nay đến đây thôi ha!
- Ừ, thêm nữa chắc tập không nổi quá! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Thiên tài gì lạ lùng ghê! – Nàng lắc đầu.
- Vậy tối mốt lại qua hen! – Tôi đứng dậy.


- Ừa, về nhà N tập lại tay trái nhé, bấm phím hết hợp chạy nốt cho thành thạo! – Tiểu Mai dặn rồi đi lên cầu thang – N đợi chút, Mai lấy bao đựng đàn!


Tôi vươn vai cho thoải mái, bữa nay tập tuy mệt thật nhưng mà vui, vì tôi đã bước đầu chạm vào ngưỡng cửa guitar mà thuở nhỏ hằng mơ ước rằng sẽ có một ngày tôi vừa đệm đoạn bridge trong bản My love của Westlife khi nghe MTV vậy.


- Rồi, N đeo lên vai đi, dây đàn Mai chỉnh chuẩn hết rồi, hôm sau học lại mang sang đây nha! – Tiểu Mai đưa cái bao đàn bằng da cho tôi.
- Ừm, nhớ rồi! – Tôi gật đầu.
- À….còn cái này nữa! – Nàng tiếp lời.
- Cái gì cơ? – Tôi thắc mắc.


- Nhớ…rửa tay trước khi tập, hì hì, cho dây đàn khỏi rỉ sét! – Nói rồi Tiểu Mai khúc khích cười.
- Ừ…ừ….tay sạch mà…! – Tôi sượng trân.


Tôi đeo cây guitar lên vai rồi dắt xe ra cổng, và quê thấy mồ tổ khi người đi mà đàn bị níu lại, tôi quên mất là cổng nhà nàng không cao lắm, và lúc ngang qua thì phần đầu đàn phía trên bị vướng lại cổng, làm tôi giật mình tưởng ma quỷ đến kéo vía lại chứ.


- Thế…về nhé! – Tôi xốc lại dây đeo rồi ngồi lên xe.
- Ừa, nhớ tập thường xuyên nhé, thời gian đầu hơi đau thôi, sau này quen rồi tự chỉnh được lực tay đều ra, sẽ không còn đau nữa! – Tiểu Mai động viên.
- Ừm, đệ tử nhớ rồi! – Tôi cười cười gật đầu.


- Hì, vậy….ngủ ngon! – Nàng mỉm cười, khẽ hấp háy mấy ngón tay.
- Ngủ ngon! – Tôi chào nàng rồi đạp xe đi.
Quá tuyệt vời, quá đỉnh luôn, bữa đầu đã được sư phụ khen nức nở rồi, cứ thế này chẳng mấy chốc tôi sẽ thành tài thôi, hề hề!


Tôi khoái chí cười tít mắt, thong thả đạp xe, tận hưởng cảm giác đau buốt ở bàn tay trái một cách sung sướng, vì đó là nỗi đau cho sự thành công sau này. Đang lim dim mơ màng đến tương lai huy hoàng thì tôi thấy từ hướng ngược lại là….ông anh sở khanh tên Triết đang đạp xe đến.


Tôi tự dưng có dự cảm chẳng lành, không chừng giờ này hắn đến rủ Tiểu Mai đi chơi lắm đây, giây phút hai thằng chạm mặt từ hai hướng, tôi không hiểu sao lại khẽ gật đầu nhìn hắn và chào, rồi sau đó tức điên lên vì kiểu cười nửa miệng của hắn khi chào lại Dù tôi đoán chắc rằng hắn đang ngạc nhiên vì không biết tại sao tôi lại chào hắn, phải thôi, tôi cũng còn không biết sao tôi lại vậy nữa kia mà!


Nghĩ chừng có sự biến, đến ngã quẹo ra khỏi đường nhà Tiểu Mai tôi quay đầu lại nhìn, và y chóc, Tiểu Mai đang đứng trước sân nhà, mở cửa cho tên Triết này dắt xe vào. Tôi sầm mặt đạp xe đi thẳng, trong bụng rủa thầm cái thằng cha họ Sở này thế quái nào lại chọn Tiểu Mai mà tán chứ, chắc thấy nàng hiền lành để dễ lừa gạt đây mà.


Nhưng dù có cho vàng tôi cũng chẳng dám nói với Tiểu Mai rằng tên Triết này đang bắt cá hai tay, vì tất cả chỉ là tôi biết qua lời kể của Vy và sự suy đoán của tôi, nhỡ nói ra mà không phải thì đến chui đầu xuống đất mà chết nhục, nhưng không nói ra thì không lẽ để mặc nàng như vậy, cho tên Sở khanh này đùa giỡn tình cảm. Tôi bị giằng xé giữa một bên là làm sao vạch mặt tên này cho Tiểu Mai biết, một bên là lời nói đây không phải là chuyện của mình sau khi nghe Vy kể, mà chẳng biết nên làm sao cho phải, nhất là khi bây giờ sau lưng tôi là…cây đàn của Tiểu Mai, cảm nhận sức nặng của nó như là sức nặng của trách nhiệm phải giúp đỡ một người đã từng giúp mình quá nhiều.


Tôi nghĩ vẩn vơ mãi đến khi về đến nhà mới lò dò dắt xe vào trong, mà quên mất là nếu thấy tôi ôm đàn về thì cả nhà tôi sẽ ngạc nhiên lắm đây.
- Trời đất, mày mua đàn guitar à? – Ông anh tôi ngã bổ ngửa.


- Ớ….không…không, đâu có mua! – Tôi ngớ người, sực nhớ ra là tôi đang đeo cái gì sau lưng.
- Chứ ở đâu mà ra? - Ổng hỏi tiếp.
- Mua đàn làm gì thế con? – Mẹ tôi cũng đặt tờ báo xuống bàn và có cùng thắc mắc.
- Không, con đâu có mua! – Tôi lắc đầu lia lịa.


- Chứ đàn ở đâu đây? Mà học hành bài vở đã xong chưa giờ lại thêm đàn ca hát xướng nữa thế? – Mẹ tôi thoáng nghiêm giọng.
- Dạ…thì học cho vui thôi mà, cho bớt căng thẳng! – Tôi lắp bắp.
- Mày tính ôm đàn đi tán gái chứ gì? – Ông anh tôi hất hàm.


- Không…là Trúc Mai dạy mà..! – Tôi quíu lên khai huỵch toẹt ra.
- A ùa, ghê ta, thế vừa qua nhà em dâu đấy à? - Ổng trố mắt.


- Mày nói gì thế con! – Mẹ tôi đập vai ông anh rồi cười cười nói với tôi – Vậy cũng được, thế con cất đàn đi, tập thì tập, miễn sao đừng để ảnh hưởng việc học là được!
- Dạ…dạ...! – Tôi mừng rơn vì được tha bổng.
- Mà bé Mai dạy con tập thật à? – Mẹ tôi tò mò.


- Dạ, con vừa sang đó học mà! – Tôi đáp.
- Ừm…thế con bé khoẻ chứ? Vẫn ở một mình à? – Mẹ tôi hỏi.
- Dạ, vẫn bình thường! – Tôi trả lời rồi lầm lũi đi lên phòng.


Tôi sầm mặt cất đàn rồi xuống dưới nhà, tự dưng lúc nghe mẹ tôi hỏi Tiểu Mai ở một mình hay sao tôi đâm ra quạu quọ, chẳng thà lúc nãy không thấy tên Triết kia lảng vảng ở đó thì tôi đã vui vẻ yên tâm trả lời ẹ rồi, đằng này…..tôi ngồi ăn cơm mà nghĩ ngợi mãi, rồi tự dưng lo lắng một cách vô thức mà bản thân tôi cũng giật mình khi biết được điều đó.


- Cầu trời cho Tiểu Mai đuổi phức cha nội đó về đi cho rồi, nhìn ba gai gì đâu!