Tầm 10 giờ hơn, tôi ngồi dựa gốc cây nhìn chai Pepsi cỡ bự mà lắc đầu ngao ngán, tất cả chỉ vì…thiếu đá lạnh, uống nước ngọt mà thiếu đá lạnh thì uống thế quái nào được.
- Sao cái mặt mày thảm thế? – Thằng L ngồi kế bên đang chỉnh sửa lại con diều nó tự làm để chuẩn bị thi thả diều cho buổi chiều.
- Khát quá! – Tôi thều thào.
- Mày ôm nguyên chai nước bự chảng đó mà khát gì? – Nó trố mắt ngạc nhiên.
- Không có nước đá, khó uống! – Tôi nhăn nhó.
- Thế đợi tới giờ cơm, thể nào cũng có trà đá, vớt đá bỏ vô! – Thằng L nhún vai nói tỉnh queo như ko có gì.
- Đợi tới đó thì thân tao héo úa như….ế ế….mập…cái ly gì thế? – Tôi đang rên rỉ thì nhìn thấy K mập tay cầm ly nước đá mát lạnh đang đi ngang qua.
- Ly nước chứ gì, mày hỏi ngu! – Thằng K nhếch môi.
- Thì biết, nhưng mày kiếm nước đá đâu ra thế? – Tôi sẵng giọng.
- Suỵt…qua đây! – Rồi nó ngoắc tay làm bộ bí hiểm.
Thằng L và tôi ôm con diều chạy theo K mập ra sau lều, đến chỗ mấy thùng đựng trái cây mà khi nãy bọn tôi xách lên trại.
- Trái cây mà, đá đâu? – Tôi thắc mắc.
- Đá dưới chân mày chứ đâu! – Thằng T nhập bọn.
- Đâu? – Tôi ngạc nhiên tợn.
- Mấy cục lăn lông lốc dưới đất đó! – Nó cười đểu.
- Dẹp mày đi! – Tôi sầm mặt.
Tôi hồi hộp nhìn K mập dở tấm bạt phủ trên mấy thùng đựng trái cây ra, cuối cùng nó lôi ra một cái thùng xốp cỡ vừa như những người bán dừa ướp lạnh ngoài chợ.
- Thế nào? – K mập nháy mắt, trên tay nó là một bọc nylon đựng nước nhưng đã đông thành đá lạnh.
- Tuyệt chiêu, sao nãy giờ ko nói? – Thằng T háo hức.
- Hề hề, tao dặn em H đem lên đấy! – K mập cười tự hào.
- Nước đá mà mày giấu như giấu bom ấy! – Tôi ɭϊếʍƈ môi.
- Ko giấu chúng mày bu vào thì nổ banh cái thùng xốp luôn à! – Thằng K nói.
- Mà to tổ bố vầy sao uống? – Thằng L ɭϊếʍƈ môi.
- Đập ra, mày hỏi đần thế! – Thằng T cà khịa.
- Lấy gì mà đập? Đầu mày nhé? - L đội trưởng cười gằn.
- Tao quên dặn em H đem đồ đập đá rồi! – K mập méo xệch mặt thừa nhận.
- Chứ nãy mày lấy đá nhỏ đâu mà uống? – Tôi hỏi tiếp.
- Tao qua bọn 10A3 xin! – Nó đáp.
- Ơ cái thằng, A1 mà phải đi xin A3 à? – Thằng T sừng sộ.
- Bọn con gái bên đó nhờ tao chỉnh dùm cái ampli nghe nhạc, tao tiện tay xin về ly đá uống thôi mà! – K mập nhún vai đáp.
- Thế…sao ko xin nhiều vào? Ích kỷ! – Bó tay thằng T, nó tráo trở ko đỡ được.
- Rồi giờ tính sao với cái bịch đá này đây? – Tôi bắt đầu sửng cồ.
- Ai biết, đừng hỏi tao! – K mập lắc đầu.
- Tất cả dang ra, để anh! – Thằng C ở đâu nhào vào.
- Mày tính làm gì đấy? Ớ, đóng phim à? – Thằng T há hốc mồm.
Thằng C giật phăng cái mũ xuống đất, xăn tay áo lên, thu nắm đấm lại, mặt mày ra vẻ căng thẳng như đang sắp vận công phát kình.
- Chúng mày xem nhé, đây gọi là Thiết Quyền Công, tuyệt học thất truyền đã lâu của võ lâm thần thoại! – Nó hít một hơi thật sâu.
Bọn tôi dù biết thằng này sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhưng cũng hồi hộp xem thử vì nghe đâu thằng C học võ cổ truyền từ nhỏ, nó có gãy tay cũng ko sao, nhưng nhỡ như bọc nước đá vỡ nhỏ ra thì càng tốt.
- Bịch….ú….ahhh….a…a….! – Thằng C ôm tay rú lên, bọc đá vẫn ko suy suyển.
Tụi tôi phá lăn ra cười sằng sặc, thằng C thì đang giãy đành đạch trên đất, trông cái bộ như con choi choi vừa bị người ta cầm cây chọc vào.
- Khó đỡ quá, hông dè thằng này bị hoang tưởng! – Tôi quệt nước mắt, cười méo xẹo vì cái bụng đau quặn lại do cười gập cả người.
- Mà tao thấy cũng có lý đấy, tụi mình thi nhau đập, có ngày bịch đá cũng bể ra à! – K mập cà khịa.
- Bể ra hay tan ra nước hết? – L đội trưởng lồm cồm đứng dậy.
- Giờ tính sao? Hay lụm đá cuội chọi vô? – Thằng T hiến kế.
- Chọi vào mặt mày ấy, dơ bỏ xừ, toàn đất cát! – Tôi thè lưỡi lắc đầu.
- Chứ mày ngon thì tính đi! – Nó quắc mắt.
- Bỏ chai Pepsi vô ướp lạnh chứ tính quái gì nữa! – Tôi xuôi xị.
10 phút sau, lớp tôi xếp thành 2 hàng nghiêm chỉnh 2 bên cổng trại, đứng vỗ tay rào rào chào mừng…đoàn các vị tướng chính phủ từ trại chỉ huy sang chấm điểm trại chi đoàn 10A1. Tôi thấy em Vy cũng đi chung với mấy thầy bên Đoàn, về lớp là em ấy nhập ngay vô hàng mà đứng cạnh tôi.
- Làm gì mất hút sáng giờ thế? – Tôi vờ nhăn mặt.
- Hic, kẹt bên trại chỉ huy nè, nghe phổ biến công tác về mấy trò chơi cho buổi chiều với buổi tối! – Vy thở hắt ra.
- Thế giờ chấm điểm trại xong rồi làm gì nữa? – Tôi thắc mắc.
- Ăn trưa, rồi nghỉ đến tầm 1h30 bắt đầu họp trại! – Vy đáp.
- Lớp mình vô đối rồi, max 10 điểm ở tất cả các hạng mục! – Tôi phổng mũi.
- Dễ ăn quá ha, chưa biết được đâu! – Vy bĩu môi.
- Cho mơ tí đi, hề hề! – Tôi gãi mũi cười trừ.
- Hứ, mơ gì thiết thực chút đi! – Em ấy nhún vai.
- Vậy…mơ có nước đá uống, hic, khát mà trời nóng quá! – Tôi chuyển sang rên rỉ.
- À, thế tí nữa đợi chút! – Vy hấp háy mắt, cười bí mật.
Các thầy cô trong trại chỉ huy nhìn qua cổng trại lớp tôi một hồi, đứng nghe K mập thuyết trình ý tưởng, rồi mọi người chuyển sang chấm điểm cách dựng lều, bài trí đồ đạc bên trong và tình hình vệ sinh quanh trại, sau đó tổ chấm điểm chuyển sang trại của 10A2 kế bên, bọn tôi theo lời cô Hiền tan hàng, thích làm gì làm đợi đến giờ cơm trưa.
- Đi, theo Vy! – Em Vy kéo tay tôi.
- Đi đâu rứa? – Tôi tò mò chạy theo.
- Thì bảo đi mà, hỏi hoài! – Em ấy nhoẻn miệng cười nhìn tôi, hất mái đầu sang hướng trại chỉ huy rồi vuốt tóc đi tiếp, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tôi đứng ngây ra, trời hỡi, lâu lâu em Vy cũng xinh quá cỡ thợ mộc đấy chứ, vừa rồi đúng như lời các chị em nói, gọi là nét đẹp trẻ- khoẻ- tự tin đây mà! Chẳng đợi lâu, tôi cắp giò chạy theo, không quan tâm đến cái vụ đá lạnh gì nữa, hề hề!
Lên trại chỉ huy, đó là một trại nhìn cũng như của các chi Đoàn nhưng khác là tôi nhìn có vẻ chắc chắn và dày dạn hơn, với cờ Tổ quốc và cờ Đoàn treo trên cổng, bên trong có một số thầy cô đang ngồi, tôi đâm chột dạ lùi lại vài bước, chứ dân đen như tôi mò đầu vào có khi bị bắt lên bót cả ngày chứ chẳng chơi.
- Đứng đây nha, đợi chút! – Vy nói rồi đi thẳng vào trong.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn hết một lượt quang cảnh xung quanh, hoá ra trại chỉ huy nằm thoai thoải ngay trên đỉnh đồi, đứng ở đây có thể thấy bao quát toàn cảnh một vùng trại lúc nhúc những lều bạt, cờ hoa và bong bóng đủ màu các loại chen nhau phía dưới, lẫn giữa những hàng cây bạch đàn đang rủ bóng mát xuống cái nóng của buổi gần trưa. Xa dần hơn nữa là doanh trại quân đội, trải hết tầm mắt là một vùng đất trống khá lớn vẻ như là chỗ duyệt quân sự, cơ man nào là người những người, không khí đầy vẻ nhộn nhịp tưng bừng mà hiếm khi cánh rừng này có được.
- Nè, nhìn gì đó? – Vy từ sau đập vai tôi.
- Ơ..à, nhìn mấy cái trại ấy mà! – Tôi đáp.
- Đây, mỗi đứa một ly! – Vy tươi cười chìa ra 2 ly đá thỏi y chang trong can-tin trường.
- Ghê, lấy đâu ra vậy? – Tôi trố mắt.
- Hì hì, cán bộ có cái giá của cán bộ nha, lấy trong trại chỉ huy đó! – Em ấy nheo mắt lém lỉnh.
- Thế…nước đâu, ly đá không thế? – Tôi được voi đòi tiên.
- Thôi đi ông, nước về trại lớp mình lấy chứ! – Vy đẩy vai tôi.
- Ừ, có chai pepsi ở đó đấy! – Tôi cười cầu tài hưởng ứng.
Tôi khoái chí tận hưởng cảm giác dòng Pepsi mát lạnh và ngọt lịm tuôn dần từ cổ họng xuống thanh quản, lim dim mắt ngồi dưới bóng mát tựa gốc cây, nắng ấm trên đỉnh đầu, mặc kệ thế sự ra chiều phởn lắm.
- Thánh, cho em uống với! – Thằng D đánh hơi ào tới, cắt ngang sự sung sướng của tôi.
- Á, thằng N, ly đá ở đâu đấy? – Thằng T và thằng C cũng vồ đến.
- Ớ…của…của tao…! – Tôi ngơ ngác, cái ly trên tay đã bị thằng D giật.
- A ùa, có uống mà giấu anh em nha mậy! – Thằng Q đá tôi một cái.
- Tao vừa…uống có một hớp…chứ mấy! – Tôi nhăn nhó.
- Thế để bọn tao mấy hớp còn lại cho, hô hố! – Thằng T cười đê tiện, giật ngay cái ly.
- Coi chừng rớt đá, phí thế! – Thằng D giơ tay ra hứng, y như thỏi đá sắp rớt ra là thỏi vàng bốn số 9.
Tôi ỉu xìu lết ra trại trước, sao mà khốn nạn cái thân, đã trốn tuốt ra trại sau muốn nhâm nhi ly nước một mình cho sảng khoái mà cũng không được, để bọn ăn cướp trên giàn mướp nó giật lấy, biết vậy nãy nghe lời em Vy tót sang chỗ bọn con gái ngồi chơi có khi cái ly nước của tôi cũng ko đến nỗi bị mất thô bạo như thế này!