Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 107

Hai anh em tôi ngồi trong nhà, mỗi thằng ôm 1 chai Sting bắt đầu đối ẩm:
- Thế mấy giờ lớp mày đi? – Ông anh tôi hỏi.
- Đi đâu? – Tôi ngơ ngác.
- Thì đi cắm trại! - Ổng đáp.
- À, toàn lớp 6h tập trung tại trường, lên trại tiểu đoàn 482 chắc cũng 7h! – Tôi trả lời.


- Thế mày có trong nhóm lên sớm trước ko? - Ổng hỏi tiếp.
- Có chứ đại ca, đệ là thành phần cốt cán dựng trại mà, hề hề! – Tôi quệt mũi.
- Ờ, mấy giờ nhóm mày đi? – Ông anh tôi bỏ thêm đá vô ly nước.
- Chắc khoảng 3h sáng! – Tôi lim dim.
- Sặc, đi gì sớm thế? - Ổng bật ngửa.


- Thì lên đó cũng gần 30 phút, rồi còn xem địa hình, dựng hết lều trại cũng gần 1 tiếng đồng hồ rồi còn gì! – Tôi bắt đầu dự thời gian.
- Ờ, tao thì chắc khoảng 4h mới đi! - Ổng gật gù.


Miệng nói 1 đằng, ổng làm một nẻo, sáng sớm ngày cắm trại, đúng 2h45 phút, tôi lồm cồm bò dậy tắt chuông báo thức, ngoảnh sang giường bên thì ông anh tôi đã tót đi tự đời tám hoành rồi.
Tôi tặc lưỡi rồi xuống dưới nhà rửa mặt, khoác vội cái ba lô vừa chuẩn bị tối qua.


- Vậy con đi nha mẹ! – Tôi dắt xe ra.
- Ừ…đi vui nhé! – Mẹ tôi đáp, giọng ngái ngủ, tay cầm chìa khoá.
- Dạ, mẹ đóng cửa lại đi!
Tôi dông thẳng sang nhà K mập, gọi khan cả cổ nó mới lò dò xuống mở cửa.
- Nhanh lên, mày thích ở nhà à? – Tôi sầm mặt nạt.


- Đây đây, em ra ngay đây! – Nó rụt cổ chạy gấp vào nhà sau.
Đường phố mới 3h sáng, trời hãy còn tối và thành phố vắng vẻ lắm, mỗi tôi với K mập đang đèo nhau sang nhà thằng L, giữa đường còn hốt được thêm thằng C và thằng D đang lững thững chạy lên.


- Ối chà, thiệt là bất ngờ quá đi! – Tôi trố mắt.
- He he, gì chứ cái vụ này là phải đi sớm mà thánh! – Thằng D tít mắt.
- Bốn anh em mình vừa chạy vừa la cho nó oai đi! – K mập hiến kế.
- Điên à, đêm hôm la làng lên người ta tưởng trộm thì bỏ xừ! – Thằng C gạt ngang.


Lên đến nhà thằng L, bọn tôi đã thấy thằng T và thằng Q đợi sẵn.
- Giờ sao anh em? – Thằng T ɭϊếʍƈ môi.
- Y theo kế hoạch mà làm! – L đội trưởng khoát tay.
- He he, tao nói thật, bữa nay đám bọn mình không oai nhất lịch sử trường này thì thôi, tao đi đầu xuống đất! – Thằng D vung tay bô bô.


- Chú chỉ được cái nói đúng, hề hề! – Thằng Q khoái chí vỗ vai cười đểu.


Tại sao lại oai nhất lịch sử cắm trại của trường? Vì thế này các bạn ạ, theo lệ thường thì bất kỳ lớp nào khi làm trại cũng vậy, nhóm phụ trách dựng trại sẽ lên sớm hơn lớp khoảng 2 tiếng để dựng trại trước, và sẽ di chuyển lên địa điểm họp trại bằng xe tải, hoặc xe vận chuyển cỡ nhỏ để chở các thứ như cồng kềnh như cổng trại, lều bạt lên trước.


Nhưng 10A1 năm nay của bọn tôi lại khác, số là ba thằng Q là trưởng đội xe cảnh sát 113, thế nên lúc cô Hiền tính toán nên thuê xe nào để chuyển nhóm bọn tôi lên hội trại trước thì ba thằng này chủ động nói sẽ dùng xe 113 đưa bọn tôi lên.


Vâng, tôi với thằng Q và thằng T ngồi buồng lái, bọn còn lại ngồi mui sau, tầm 45 phút xe bon bon chạy đến tiểu đoàn 482, ba thằng Q bắt đầu bật đèn xe cảnh sát xanh- đỏ nhấp nháy liên hồi náo động cả một vùng, tiếc nỗi là bác ấy không bật luôn còi hụ, thế thì còn oai khủng khϊế͙p͙ hơn nữa ấy chứ, tiếng xì xào từ bọn con trai các lớp khác vang lên.


- Ớ, 113 áp giải tội phạm à?
- Nhưng cái này là doanh trại bộ đội mà!
- Chắc tụi này là tội phạm quân sự!
- Hay đào ngũ?
- Bậy, sau mui có cổng trại kìa, lớp nào chơi nổi thế?
- A ùa, chơi cả xe 113 lên dựng trại, ghê!
Cả đám tụi tôi cứ gọi là phổng mũi, hề hề, 10A1 chứ ai nữa mấy chú!


- Ê P, em mày kìa, phải nó không?


Tôi khoái chí ngồi trên xe vẫy tay cười đểu trước ánh mắt ngạc nhiên của ông anh và ghen tị của mấy ông bạn, cũng phải thôi, xe 113 đi đến đâu cứ gọi là mở đường nhanh đến đấy, bác tài mấy xe tải khác thấy đèn cảnh sát là tránh sang bên đường ngay tắp lự, bọn tôi cứ thế mà bon bon 1 lèo đến thẳng khu dựng trại dành cho 10A1.


- Rồi, vậy bác về đây, tụi con ở lại làm tốt nhé! – Ba thằng Q sau khi phụ bọn tôi dỡ đồ xuống đã quay xe lại, chào tất cả.
- Dạ, chào bác! – Bọn tôi lễ phép cảm ơn.


Bảy thằng bọn tôi đứng trước điểm dựng trại, vẫn như năm lớp 9 tôi từng đến đây, cơ man là những hàng cây bạch đàn trồng thành từng hàng, nhưng vẫn giữ những khoảng cách rộng cho các khu trại riêng của mỗi lớp.
- Ok, hoạt động hết năng suất đi anh em! – L đội trưởng chỉ đạo.


- Quyết định vậy đi! – K mập hưởng ứng.
- Cứ thế mà làm! – Tôi đồng tình.


Như dự đoán, nền đất cát khá mềm, nên việc bọn tôi làm cái thân cổng trại có giá đỡ 4 chân là hoàn toàn chính xác, và các lớp khác…cũng y chang vậy, hụt hẫng gì đâu, tưởng bọn tôi sắp đoạt giải Nobel…kiến trúc chứ!


- Ê vịn cho chắc nha, thả ra như lần trước là bố bỏ về đấy! – Thằng D ở trên chóp cao của cột tre chống lều.
- Hề hề, thách mày bỏ về! – Tôi cười đểu cáng.
- Ớ…chơi…chơi mất dạy mậy! – Nó run như cầy sấy trên cây tre.
- Giỡn thôi, cột bạt vào cây đi, chắc tay đấy! – Tôi hất hàm.


- Lẹ đi, gần sáng rồi! – K mập sốt ruột.


Thời gian đã bắt đầu gấp gáp theo tiếng ồn ào và số lượng học sinh có mặt trong rừng dần tăng lên, bọn thằng L lo bên cổng trại, tôi với K mập lo bên dựng lều, mặt trời đã dần ló dạng, các khu trại kế bên của những lớp khác dần có học sinh nhóm sau đã đổ bộ, nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thấy lớp tôi đâu.


- Mệt…quá…chú ơi! – K mập dựa gốc cây ngồi thở.
- Ờ…anh cũng…rứa…! – Thằng T nằm xã lai ra tấm bạt xanh được trải.
- Có mấy chai Sting nè tụi bây! – Thằng D phóng thẳng vô lều, lục lọi đống ba lô.
- Của bố, mày lấy bố đập ngay đấyyyyy! – Tôi hoảng hồn bay vào theo.


- Dà…dạ…thánh bớt nóng, nóng quá em đập cái chai vô mặt thánh thì khổ! – Thằng D vờ rụt cổ sợ sệt.
- Để tối uống, thức cho dễ! – Tôi giật ba lô lại.
- Chứ giờ khát bỏ xừ, lớp mình thì chưa lên, nước đâu uống? – Nó cự lại.


- Qua ba lô tao có mấy chai Lavie kìa, uống đỡ đi! – Thằng L thở dốc.


7h15, công cuộc dựng trại đã hoàn tất, cổng trại sừng sững trước mặt 7 thằng tôi, khu lều to tổ bố gồm mặt trước và mặt sau cũng xong xuôi, bọn tôi dựa gốc cây hóng mát, uống nước như chưa từng được uống. Các khu trại kế bên đã đông hẳn lên vì tốp sau đã đổ bộ lên, tiếng cười nói rộn ràng, gọi nhau í ới vang lên khắp khu rừng nơi tiểu đoàn 482 đóng quân.


- Chẳng biết lớp mình làm quái gì lâu thế ko biết? Giờ này còn chưa lên! – Thằng Q sầm mặt ra vẻ bất mãn.
- Chắc lại tụi chơi giờ dây thun rồi! – Thằng L lắc đầu ngán ngẩm.
- Tao đói quá, giờ có em H đem cho ổ bánh mì thì tuyệt! – K mập rầu rĩ.


Tôi ngồi dựa gốc cây đối diện cổng trại cũng rầu rĩ ko kém, cứ tưởng ít nhất lớp tôi cũng lên đến đây tầm khoảng lúc bọn tôi đã dựng được một nửa khu trại, để bọn con gái còn nhìn và nể phục con trai A1, giờ cũng lớn rồi, thằng nào lại chả muốn chứng tỏ mình được việc trong mắt bạn nữ. Tôi thì từ lúc ngồi trên xe đã tưởng tượng ra cái cảnh tôi lăn xa làm lều dựng trại, em Vy nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục, chốc chốc lại chạy ra đưa nước đưa khăn lau mồ hồi với nụ cười trìu mến.


Thế mà giờ trại triếc gì cũng xong hết tự đời tám hoánh mà đám bọn tôi vẫn còn ngồi hóng như tụi bị bỏ rơi, và nhóm 10A1 lên sau giờ vẫn biệt tăm biệt tích.
- Tao ngủ 1 giấc vậy, hi vọng mở mắt ra thấy đồ ăn trước mặt! – K mập lục tục dựa ba lô nằm xuống.


- Ê chú, kiếm chỗ giải quyết mậy! – Thằng T khoát tay rủ L đội trưởng.
- Tao ko mắc, ngồi đây được rồi! – Thằng D quệt mồ hôi, dựa cổng thở dốc.


Tôi đến gọi là nản, bắt đầu phát bực vì cái sự chậm trễ của nhóm hậu cần phía sau, ai đời bọn tôi tiên phong làm trước cho đã để rồi giờ nước nôi với điểm tâm cũng chưa có. Bực một hồi tôi đâm ra sầu đời, chán nản gục mặt xuống đất để khỏi thấy cái cảnh các lớp kế bên như A2, A3 đã rộn ràng cười nói um sùm.


- Hù! – Giọng em Vy kế bên.
- Ahhh…lạnh…! – Tôi thấy lạnh toát bên má, giật mình ngả ngửa ra sau.
- Hì hì, làm gì ghê vậy? – Em ấy cầm lon coca ướp lạnh trên tay.
- Giật mình chứ gì, lạnh ngắt! – Tôi vẫn còn thót tim.
- Muốn gây bất ngờ mà, uống đi nhé! – Vy cười tình.


- Cơ mà sao lên trễ thế? – Tôi cau mày.
- Tại xe chở đến trễ quá, cả lớp ngồi lại sân trường chờ mòn mỏi! – Em ấy xịu mặt.
- Ra vậy…! – Tôi gật gù, cầm lon coca mà nốc.
- Ăn gì ko? Vy ra xe lấy bánh mì nha! – Em ấy hấp háy mắt hỏi.


- Ừ, lấy nhiều vô, cả bọn đang đói kìa! – Tôi đồng ý ngay tắp lự, nhìn sang thằng D đang ôm mặt đau khổ vì ấm ức.


Sự đời xoay như chong chóng, tôi vừa bực mình đó, vậy mà giờ em Vy chỉ bằng một nụ cười, 1 lon coca ướp lạnh và vài câu hỏi thăm đã làm tôi cảm thấy như mới được tái sinh, mệt mỏi bay hết mà hiên ngang đứng dậy, ôn tồn đi thăm hỏi các chú kế bên, y như thủ tướng về xuôi thăm đồng bào bị lũ lụt.


- Ớ…coca ở đâu thế? – K mập nhăn nhó khi bị tôi đá đầu dậy.
- Uống không? Hỏi làm gì! – Tôi cười rộng lượng.
- Uống chứ…à thôi..! – Rồi nó tót ra chỗ em H đang ôm ba lô đi cùng với nhóm Tiểu Mai, í ới gọi nhỏ H kiếm đồ ăn sáng.


Tiểu Mai cười nhẹ, gật đầu chào tôi, tôi lúng búng vẫy tay cười lại. Vừa nãy gặp Vy, tôi vui như mở cờ trong bụng, mệt mỏi tan biết hết, và bây giờ gặp Tiểu Mai, tôi lại thấy sức sống chảy bừng bừng trong từng mạch máu, chỉ muốn nhào đến cổng trại mà đạp béng nó văng tung beng rồi hăng hái dựng lại trước mặt nàng thôi, vậy là sao nhỉ?