Yêu Ngay Lần Đầu

Chương 13

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tôi tự soạn ra trong đầu một danh sách những điều phải làm: làm rõ mọi chuyện với Mike, giúp Julia và Craig, giúp vui cho Tim, và bằng cách nào đó để quên được Ben. Tôi còn một tuần ở nhà nữa. Tôi có thể thẫn thờ ở nhà thương thân trách phận hoặc làm điều gì đó mà sau này tôi thấy vui vì mình đã làm.

Tôi gọi điện đến gia đình Harrington và nhẹ nhõm cả người vì chú Sam, chứ không phải Ben, bốc máy. Chú rất mừng khi tôi đề nghị để tôi dẫn Tim và một đứa bạn nó đi trượt băng vào chiều hôm đó. Mục tiêu tiếp theo trong danh sách của tôi, nói chuyện với Mike, nhất định là không dễ dàng rồi. Nói chuyện mặt đối mặt thì bao giờ cũng tốt hơn, nhưng Sandra ở nhà, cho nên tôi không thể mời hắn ghé qua được. Trong lúc em gái tôi đang ăn sáng, tôi lẻn vào phòng nó, tìm cái quyển sổ địa chỉ màu đỏ của nó (nó đã cho tên Ben vào rồi), chép lại số điện thoại và địa chỉ nhà Mike. Rồi tôi mặc quần áo thể thao vào rồi khỏi nhà, tiện thể ghé qua nhà Calloway trên đường chạy của tôi.

Thực ra tôi đã chạy qua đó hai lần mà vẫn chưa quyết định được sẽ nói gì. Nếu việc tán tỉnh tôi chỉ là cái cớ để hắn đến với Sandra thì chẳng có gì đáng nói. Hành động của Sandra trong hai ngày gần đây nhất đã dập tắt hoàn toàn những quan tâm của tôi với việc nó có thể bị tổn thương. Về cơn giận dữ mà tôi vẫn có với các anh chàng định lợi dụng tôi, thì tôi đã mệt vì nổi giận rồi; một anh chàng lợi dụng tôi không đáng cho tôi phải nổi điên lên nữa. Nhưng cái trái tim vàng tí hon giấu kín trong hộp, cái đó làm tôi lo ngại.

Lần đầu khi tôi gặp Mike, tôi sẵn lòng hạ nhục cái thằng ngốc tự cao tự đại ấy. Bây giờ tôi băn khoăn không biết tôi có mắc cái tội như mấy con bé trong hội của em gái tôi không – đánh giá con người quá nhanh. Nghĩ lại, cái cảnh xảy ra ở cửa hàng tạp hóa và cuộc kéo co giành túi khá là khôi hài. Tôi ngờ rằng khi lòng tự cao của Mike không xuất đầu lộ diện thì hắn là một chàng trai đáng mến.

Tôi cũng phải thừa nhận rằng những tình cảm bất ngờ có thể xuất hiện giữa những cặp mắt chẳng có vẻ gì là tương xứng cả - ví dụ như Julia và Craig. Dù tuần trước tôi nghĩ điều đó là không thể nào, nhưng nếu Mike thực sự phải lòng tôi thì sao? Tôi không muốn trái tim ai đó bị bầm tím như trái tim của tôi hiện giờ.

Tôi đứng trước tòa nhà xanh lá cây và trắng rộng lớn của gia đình Calloway lần thứ ba, tiến vào cửa và bấm chuông. Cánh cửa mở ra, và tôi đối mặt với một cô bé xinh xắn trông khoảng mười một tuổi có mái tóc đen và đôi mắt xanh sáng ngời của Mike. Điều đáng sửng sốt là có đến bốn phiên bản bé hơn đứng đằng sau lưng con bé. Chúng không nhịn được cười rúc rích khi chúng nhìn tôi.

“Chị muốn gặp Mike phải không?” đứa lớn nhất nói. Trước khi tôi kịp trả lời, nó hét lên gọi hắn, giống hệt như tôi hét gọi Sandra.

Một phút sau Mike xuống cầu thang. “Allie!”, hắn kêu lên. “Anh không biết là em qua chơi”.

“Tôi nghĩ đáng ra tôi nên gọi điện trước”.

“Không, anh thích sự bất ngờ”.

Một tràng cười khúc khích nữa.

“Đây là Allie Parker”, Mike nói với đám con gái.

“Em nghĩ chị ấy tên là Sandra”, một trong mấy đứa đáp.

“Họ là chị em”, hắn nói cụt lủn. “Tất cả chúng mày không có chuyện gì làm hay sao?”

Chúng nhìn tôi toét miệng cười láu lỉnh rồi miễn cưỡng đi về một căn phòng phía sau nhà, biến mất từng đứa một.

Mike dẫn tôi vào phòng khách. Tôi đã để ý từ lúc đứng ngoài là tòa nhà có một cái tháp tròn ở góc, nên tôi đi thẳng đến cái góc tròn có cửa sổ và những băng ghế để đầy gối. Mike mỉm cười, “Con gái lúc nào cũng thích cái góc này”, hắn nói, bước đến với tôi.

Hắn ngồi trên sàn nhà, rồi với lấy hai cái gối, đặt một cái sau lưng mình còn một cái kế hắn – cho tôi, tôi nghĩ thế. Nhưng tôi chọn chỗ ngồi đối diện với hắn. Hắn cười phá lên rồi lết qua phía tôi. “Em ngã người tới tí nào”, hắn nói, đặt một cái gối sau lưng tôi. Hắn mỉm cười, “Không, em không cả thẹn tí nào”, hắn trêu.

“Không”, tôi nhấn mạnh. “Tôi qua đây, đúng không?” Hắn gật đầu. “Và anh rất vui. Anh chán những cô gái cứ chơi trò khó tiếp cận lắm rồi”.

“Mike, tôi không chơi trò gì cả”.

“Tốt, thế thì anh cũng không phải làm thế”, hắn đáp. “Theo đuổi một cô gái đã đủ mệt rồi chưa cần đến việc phải tự hỏi liệu cô ấy có muốn được theo đuổi không?”

“Tôi không muốn được theo đuổi”, tôi bảo hắn.

“Việc đó vui được một thời gian, miễn là đừng quá dài trước khi được hôn”. Hắn nhìn tôi chăm chú.

“Tôi nghĩ là anh không hiểu”, tôi nói, cố gắng tìm ra một cách để giải thích. “Tôi thấy cái dây chuyền và trái tim này tối qua. Nó rất đẹp”.

Hắn liếc xuống cổ tôi, “Em đeo nó trông thế nào?” hắn hỏi. “Em có đeo thử không?”

“Không”.

“Sao không?” giọng hắn nghe đau đớn.

“Bởi vì… bởi vì tôi không định đi chơi với anh”. Tôi đáp.

Hắn cười vang và quàng tay hắn qua vai tôi. “Sao em đi được? Anh mới quen em có bốn ngày, trong đó ba ngày anh theo đuổi em gái em”.

“Thế tại sao anh lại tặng cho tôi?”.

“Anh muốn thế. Anh không biết là cần phải có một lý do khác mới được tặng quà”. Tôi im lặng một lát. Cái ý nghĩa của việc tặng quà chỉ bởi vì anh ta muốn tặng – không phải bởi vì nó được mong chờ mà cũng không phải để nhận lại cái gì đó – bây giờ tôi mới nhận ra. Nhưng vẫn còn, món quà này là một trái tim. Tôi cố giải thích một lần cuối. “Vấn đề là ở chỗ này. Nếu anh có bao giờ đem lòng yêu một người, yêu sâu sắc, mà người đó lại không yêu anh, thì thực sự rất đau đớn. Nó đau đến mức anh không thể nào hình dung nổi đâu”.

“Anh biết mà, Allie”, hắn nói, “và anh không thể hứa điều gì. Nhưng anh hi vọng dù sao em cứ thử cơ hội này. Anh không định làm em đau lòng đâu”.

Làm đau lòng tôi? Hắn thật là chậm hiểu! Hay là tôi chậm hiểu nhỉ?

“Anh đang lo”, hắn nói, “không biết em có đi xem anh đấu tối mai không? Mọi người sẽ ở đó – bọn anh đấu với địch thủ lớn nhất, Elmhurst”.

Tôi co hai đầu gối lên rồi vòng tay ôm chặt lại, vật lộn với ý nghĩ lạ lùng là hắn có thể thật lòng thích tôi.

“Em đến xem anh chơi nhé?” hắn hỏi thiết tha như một cậu bé, “Allie? Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với anh”.

Những việc tôi làm có ý nghĩa rất nhiều với Ben là cho anh một cái mắc áo để sửa xe, chăm sóc thằng em cho anh và giúp đỡ ông bạn cũ của anh. Thật dễ chịu khi nghĩ rằng chỉ đơn giản có mặt ở đó vì Mike – mà không phải làm gì cả - đã có ý nghĩa quan trọng với Mike rồi.

“Ừ… chắc chắn rồi. Sao lại không nhỉ? Em thích bóng rổ mà”.

Mike nhe răng cười. “Lần đầu tiên anh có một cô gái đến xem anh đấu mà thực sự hiểu trận đấu”. Tôi ngồi thẳng lên. Hắn chỉ có ý khen ngợi tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy bực mình khi bọn con trai cứ nghĩ rằng con gái chẳng hiểu gì về thể thao cả.

“Sau trận đấu mọi người thường liên hoan ở quán café Bingo”. Mike nói tiếp. “Anh thực sự thích em đến đó với anh”.

Tôi lưỡng lự rồi gật đầu. Tại sao tôi lại không đến nơi tôi được người ta muốn có tôi chứ?

“Buồn cười thật. Em có thể thực sự ít lời”, hắn nhận xét. “Em không nịnh nọt gì anh. Nhưng không hiểu sao em làm anh có cảm giác tự tin mà những cô gái khác không làm được”.

“Em không nghĩ là anh cần thêm tí tự tin nào nữa”.

“Đó là giỏi giả vờ thôi em ạ”.

“Tốt hơn mức em giả vờ được”, tôi mỉm cười nói. “Em nghĩ không ai trong chúng ta hoàn toàn tự tin cả”. Tôi đứng lên. “Em nên về thôi”.

“Tối mai anh sẽ gặp lại em nhé”. Mike đứng lên và đi với tôi ra cửa. Hắn đặt tay lên vai tôi, giữ tôi đứng yên và đưa mặt hắn đến sát mặt tôi. Nếu tôi quay đi, hắn có nói, “Anh nghĩ em muốn được hôn” không nhỉ? Tôi nhắm mắt lại và cầu mong điều tốt đẹp nhất. Có thể sẽ có tia lửa, tôi nghĩ, có thể giây phút môi Mike chạm vào môi mình, tất cả cảm giác của mình sẽ thay đổi.

Mike hôn tôi dịu dàng. Tôi đứng im như pho tượng, tự hỏi tại sao chỉ cái chạm nhẹ tay của Ben đã khiến tôi run rẩy cả người mà đôi môi của Mike lại chẳng làm được gì cả.

Mike mỉm cười. “Không, em không cả thẹn gì cả”, hắn nói không biết lần thứ bao nhiêu.

“Trời ơi, Mike! Chỉ vì em không chạy theo anh không có nghĩa là em cả thẹn đâu!”.

Hắn cười vang, còn tôi nhảy xuống mấy bậc thềm và chạy biến.

*****

Tôi về đến nhà ướt sũng mồ hôi và đầu óc hoang mang. Tiếng nhạc vẳng ra từ phòng khách – những âm thanh róc rách mà tôi nhận ra là bài tập kỹ thuật cho đàn dương cầm. Tôi đang đứng trong hành lang, lắng nghe, thì Sandra hối hả chạy xuống lầu.

“Có thể chị nên chạy thêm vài dặm nữa”, nó nói, với lấy cái áo khoác. “Julia vừa mới bắt đầu”.

“Chị thích nghe nó chơi đàn”.

“Chị luôn là thính giả trung thành nhất của bọn em, Al”. Nó đẩy cửa trước. “Hẹn gặp lại”. “Sandra!”, tôi gọi với theo. “Chờ đã! Chị cần nói với em điều này”.

Nó quay lại. “Chị hỏi nhanh được không?”.

Càng nhanh càng tốt đấy chứ. “Mike, ừm, nhắc đến trận đấu tối mai – và quán Bingo sau trận đấu. Anh ấy đang muốn hỏi liệu, ừm, liệu chị có đi không?”.

“Em hi vọng chị trả lời anh ấy là có”, Sandra đáp. Nó không chớp lấy một sợi lông mi. “Em chắc Julia và Ford có thể cho chị đi nhờ đến nhà thi đấu, và Mike sẽ đưa chị về. Em định đi với Ben”.

“Ồ, ồ được thôi”. Rõ ràng sự sắp xếp mới này hoàn toàn ổn với nó.

“À, em ra ngoài đây. Em phải tìm cái gì thật hay để mặc trong đêm giao thừa”.

Tôi băn khoăn không biết nó và Ben đã có kế hoạch cho đêm quan trọng đó chưa. Tôi nghĩ đến việc trở lại trường Fields sớm và đón giao thừa với cô Henny. Nhưng như thế là rút lui, và tôi đã làm thế đủ cho cả đời tôi rồi. Điều hay nhất tôi có thể làm là giữ cho mình thật bận rộn để không có thời gian suy nghĩ hay đau đớn gì cả. Mục tiếp theo trong danh sách của tôi là Craig và Julia. Tôi dựa trán vào tường phòng khách, giây lát sau Julia ngừng chơi.

“Có chuyện gì thế chị?”.

“Chị lắng nghe thôi mà”, tôi nói.

“Chị chạy thích không?”.

“Cũng thích”, tôi đáp, đi vào phòng. Nó để những quyển sách nhạc nghênh ngang khắp đàn. “Cứ như là nhà soạn nhạc đang làm việc ấy. Em đang tập chuyên về gì à?”.

“Schubert”.

“Thật sao?”, tôi nói. “Chị nghĩ em đã chán tập các tác phẩm cổ điển rồi”.

“Em cũng nghĩ thế. Cũng giống như em nghĩ cô Henny là một cô giáo quá già nên chẳng hiểu gì. Nhưng cô ấy đúng – là tài năng thôi không đủ. Em đang tập trở lại, và tháng 1 này em định luyện giọng nữa”.

“Tuyệt vời! Chị nóng lòng được khoe với cô ấy”. “Em mừng vì chị nghĩ đó là ý hay”, Julia nói. “Sandra nói em khùng, còn Ford thì nổi cáu vì em giành nhiều thời gian luyện tập quá”.

“Ừ, bọn con trai thì thế thôi”, tôi đáp. “Chúng mong bọn con gái xúm quanh chờ chúng chơi xong trận bóng, nhưng lại cảm thấy khó chịu khi chúng ta có việc luyện tập hay thi đấu của chúng ta”.

Julia gật đầu. “Ford không chơi thể thao, nhưng anh ấy tập thể hình hàng ngày. Anh ấy muốn em đến phòng tập với anh ấy và xem anh ấy kéo được tạ bao nhiêu ký. Nhưng anh ấy không muốn nghe em tập, cho nên em chẳng thấy có lý do gì để phải xem anh ấy đẩy và kéo mấy cái máy ấy cả”.

Tôi ngồi lên cái ghế băng bên cạnh nó. “Chị có cảm giác Ford sẽ không phải là tình yêu đích thực của em”. Em gái tôi thở dài. “Có thể em muốn quá nhiều”.

“Em muốn gì?”, tôi hỏi.

“Muốn có ai đó em vừa yêu lại vừa thích, giá chị hiểu ý em. Em muốn ai đó thật lãng mạn nhưng cũng là người bạn thực sự cơ”.

“Có thể em không muốn quá nhiều – chỉ tìm điều đó ở nhầm người mà thôi”.

“Rất có thể”, Julia đáp, ngón tay nó chạy những nốt câm lặng theo chiều dài cây đàn piano. “Thế chuyện với Craig thế nào?” nó hỏi.

“Ý em là gì?”.

“Chị có thích anh ấy không?”.

“Thích lắm”, tôi nói. “Anh ấy dễ nói chuyện…”.

“Khi anh ấy ở bên chị thôi”. Nhận thấy nó cắt lời tôi quá đột ngột, nó vội vàng nói thêm. “Em nghĩ thật hay là anh ấy thấy thoải mái như thế với chị. Bọn chị nói về những chuyện gì?”.

“Ồ, mọi thứ”, tôi nói. “Anh ấy tinh tế lắm, kiểu người rất quan tâm đến người khác. Đó chắc là lý do anh ấy chụp ảnh giỏi, và nó cũng khiến anh ấy hài hước. Anh ấy biết nhiều chuyện lắm”.

“Thế anh ấy có mời chị đi chơi không?” nó hỏi.

“Ý em là hẹn hò chứ gì? Không.” Tôi cân nhắc xem có nên tiết lộ tình cảm của Craig với nó không. Nó hẳn phải biết anh ta thích nó đủ để gọi điện xin hẹn mấy ngày trước. Nhưng nó đã chọn cách lờ Craig đi. Và tôi biết Craig sẽ có vẻ thú vị hơn nếu nó không chắc được vị trí hiện tại của nó trong lòng Craig. Tôi quyết định cho nó tất cả những dấu hiệu rõ ràng nhưng không khiến nó thấy việc có Craig là điều hiển nhiên.

“Craig và chị là bạn – bạn bè ấy mà”, tôi bảo nó.

“Em biết chị rồi, lãng mạn không phải là thứ dành cho chị”. “Thế thì tại sao chị lại đọc những quyển sách đó?”.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó vẻ buộc tội. “Julia!”.

“Này, Allie, chị đã giấu các thứ ở cùng cái chỗ đó từ năm chị tám tuổi tới giờ. Đương nhiên là em lục xem rồi”.

“Và chị đã tin em”.

“Chị không trả lời câu hỏi của em. Tại sao chị lại đọc những quyển sách đó nếu lãng mạn không phải là thứ dành cho chị?”.

Tôi hít một hơi thở mạnh. “Chị ao ước được như vậy, chỉ một lần thôi”. Như ngay lúc này, tôi nghĩ, với Ben. “Nhưng tất cả những điều chị cố làm là kết bạn với bọn con trai hoặc trở thành giải an ủi cho chúng”. Tôi bắt đầu nghịch dây giày.

“Em đã luôn ghen tị với cách chị kết bạn”, Julia nói, “và em luôn ngưỡng mộ cái cách chị thẳng thắn với bọn con trai. Chị biết cách là bản thân mình và bọn nó thực sự thích chị vì con người của chị”.

Tôi ngừng mó máy tay. “Chị đã luôn ghen tị với cái cách em khiến bọn con trai đem lòng yêu em tuyệt vọng. Chị không thể hình dung ra được”.

“Ừ, à, mà đừng mất công làm gì. Hầu hết các lần là họ yêu cái mà em để họ hình dung ra. Họ sáng tạo riêng cho mình một cô gái hoàn hảo và đi chơi với gương mặt đó, một cô gái không có thật – không phải em. Và điều tệ hại là, em để họ làm thế”. Chị em tôi ngồi sát bên nhau, nhìn chòng chọc xuống dãy phím đàn.

“Chị không biết liệu đây là một cuộc nói chuyện đáng thất vọng hay là một điều thực sự đáng hi vọng”, tôi nói. “Cả hai chúng ta cùng muốn một thứ, vậy có lẽ nó không phải là điên rồ đâu – có lẽ nó thực sự tồn tại đấy”.

“Được là chính bản thân mình á? Có cả tình yêu lẫn tình bạn á?”.

Tôi gật đầu. “Trái tim và tâm hồn”.

“Muốn chơi đàn không?”.

Chúng tôi chơi đàn.