Yểu Mệnh

Chương 4: Cô gái tuổi tuất 2

- Sao lại như thế này.

Xâu chuỗi này chính anh đã mua theo yêu cầu của Ngọc Mai ngay sau lễ hỏi của hai người và ai cũng nhận xét rằng nó là xâu chuỗi có màu sắc độc nhất vô nhị. Điều đó cũng đúng, bởi sau đó mỗi khi đeo Ngọc Mai đều nhận được những tia nhìn trầm trồ. Và chính người chủ hiệu kim hoàn, nơi bán xâu chuỗi đã nói với Văn rằng đó là xâu chuỗi duy nhất đem về Việt Nam. Không thể có xâu thứ hai!

Vậy tại sao bây giờ nó lại ở đây? Văn bước lại gần hơn xem kỹ và anh phải thốt lên:

- Ngọc Mai!

Mà cũng lạ, đứa bé đang khóc thét, vậy mà khi nghe Văn kêu hai tiếng Ngọc Mai thì tức thời nó nín lặng và đưa mắt dáo dác tìm...

Xuân Lan ôm con vào lòng cô nói nhỏ đủ mình nghe:

- Mẹ đã hứa rồi mà, mẹ không để con phải khổ tâm. Hãy tin mẹ...

Văn nghe không rõ, tưởng cô than trách gì với con, nên anh lên tiếng:

- Cháu giật mình thôi, chứ không sao đâu. Cô xem, sắc mặt cháu đã khá lên nhiều rồi.

Xuân Lan hơi lúng túng:

- Em, em nói chuyện để xem nó tĩnh hẳn chưa, chứ không có gì…

Cô nàng không tỏ ra chút ngạc nhiên gì với sự xuất hiện xâu chuỗi tiên cổ con mình, cho đến khi Văn hỏi:

- Xâu chuỗi này ở đâu cô có và cô đeo cho cháu lúc nào vậy?

Ủa, nãy giờ em không để ý. Cái này không phải của em, mà cũng chẳng biết ai đã đeo lên cổ cháu nữa? Rõ ràng lúc nãy đâu có!

Văn thẫn thờ một lúc rồi nhẹ thờ dài…

- Câu chuyện thương tâm sau đêm tân hôn ba năm trước như một đoạn phim đang diễn ra trước mắt, khiến trong một tích tắc không kiềm chế được, anh ôm đầu khóc lên rưng rức. Xuân Lan ngạc nhiên:

- Anh sao vậy? Anh vừa gọi Ngọc Mai, mà đó là ai?

ai:

Văn có nhu cầu trút cạn nỗi niềm mà từ rất lâu rồi anh không biết trổ lộ cùng

Ngọc Mai là người vợ chỉ chung sống với tôi có đúng một đêm tân hôn rồi ra đi vĩnh viễn. Mà thật ta đêm tân hôn đó đâu đáng được gọi là đêm thiêng liêng của một đôi vợ chồng đúng nghĩa. Chẳng qua cũng tại tôi. Tôi là thằng đàn ông chẳng ra gì, đồ bỏ đi. Cũng tại tôi mà Xuân Lan tỏ ra quan tâm đến câu chuyện:

- Anh nói lỗi tại anh, vậy sao lúc ấy anh không xin lỗi hoặc là tỏ cho cô ấy biết là anh hối hận chẳng hạn?

Văn lắc đầu:

- Tôi có dịp nói lời nào đâu!

- Nhưng phải có nguyên nhân gì mới khiến cô ấy bỏ anh chứ? Văn thở dài:

- Cô nói điều này đúng. Nguyên nhân là bởi từ sự vô tình của tôi trước nỗi đau của Ngọc Mai. Dẫu biết rằng lúc ấy nàng cần một sự cảm thông, an ủi. Vậy mà tôi quá khốn nạn!

Xuân Lan hơi bị kích động qua câu nói của Văn:

- Anh nói cảm thông là cảm thông điều gì? Văn không giấu giếm:

- Cô ấy lỡ có thai với người tình và trong đêm động phòng đó, nàng sợ tôi phát hiện ra, nên đã...

Văn không tính nói ra, nhưng vô tình Xuân Lan lại khơi đúng mạch:

- Có phải nàng tìm cách qua mặt anh chuyện trinh tiết không? Văn giật mình:

- Sao cô biết?

Thì... chuyện vợ chồng trong đêm tân hôn từ ngàn xưa mà! Có phải anh quá căng thẳng chuyện ấy?

Văn buông một tiếng thở dài:

- Căng thẳng thì có, nhưng chính vì sự căng thẳng đó mà tôi đã phạm vào một tội ác không thể tha thứ được!

- Tội ác gì?

- Giết vợ!

- Ủa, chính anh trực tiếp giết?

- Không trực tiếp, nhưng vì lòng ích kỷ, hẹp hòi, đã đẩy nàng tìm tới cái chết, như vậy không phải do tôi giết là gì.

Ngừng lại một lúc, Văn không thể không nói ra hết những gì chất chứa trong lòng:

- Mẹ tôi và các cô, dì của tôi đều lên án việc Ngọc Mai có thai hai tháng khi về nhà chồng, điều đó cũng là lẽ thường tình, bởi có ai chấp nhận được một cô dâu mang về nhà mình đứa con của người khác! Trong trường hợp đó, đáng lẽ tôi phải là người cảm thông, chia sẻ nỗi đau với Ngọc Mai, đằng này tôi xuôi tay, bất lực. Đau cho tôi hơn khi vài tuần sau đó, tôi tìm hiểu và được biết rằng Ngọc Mai đã bị lừa và cô ấy đang chơi vơi giữa dòng nước lũ, còn một bàn tay cứu giúp là tôi, thì tôi lại phủ phàng từ chối. Cô ấy chết là tự giải thoát mình, nhưng đó là bản án nặng nề nhất mà tôi phải gánh chịu. Bởi vậy từ ba năm nay, tôi để cho nỗi ăn năn gặm nhấm lương tâm mình….

Khi nhìn sang đứa trẻ, Văn bông ứa nước mắt lần nữa, rồi giọng anh chùng hẳn xuống:

- Tội lỗi của tôi càng nặng hơn khi Ngọc Mai chết mang theo cả bào thai hơn hai tháng, mà nếu còn sống thì chắc cũng cỡ tuổi này!

Nói xong thì cơn xúc động của Văn đã lên tới cực điểm, nên anh bạt khóc như chưa bao giờ được khóc như thế. Đứa bé đột ngột ngồi bật dậy, khoẻ như những đứa trẻ bình thường! Nó nhìn Văn rồi cất tiếng:

- Nếu con ông còn sống thì ông có nuôi nó không?

Trước câu hỏi bất ngờ của nó, Văn hơi lúng túng, nhưng cũng trả lời suôn sẻ:

- Chắc chắn là bác sẽ nuôi như con ruột mình! Bác thề trước trời đất, bằng cả lương tâm mình, bác sẽ làm một người cha tốt nếu có được đứa con như vậy!

- Nhưng nó là con người khác mà?

Không ngờ đứa bé mới hơn ba tuổi lại hỏi được câu hỏi như vậy, nên Văn cúi xuống vuốt lên tóc nó giọng trìu mến.

- Bác ao ước có được một đứa con như cháu vậy. Bác muốn lắm.

Có lẽ cử chỉ đó, những lời nói đó của Văn đã chạm vào nỗi niềm của cô nàng, nên bỗng dưng Xuân Lan bật khóc.

Đứa bé ôm mẹ và cũng khóc theo! Trong phút chốc, cả ba người đều ràn rụa nước mắt. Đột nhiên Xuân Lan ôm con đứng dậy rồi chạy bay ra cửa. Đứa bé quay lại nhìn Văn như không muốn rời...

Và chẳng biết mẹ nó hay chính nó đã ném mạnh xâu chuỗi về phía Văn. Anh sợ nó rơi rồi bị đứt, nên vươn tay ra chụp. Xâu chuỗi quấn chặt vào tay Văn, rồi chẳng hiểu bằng cách nào, nó lại quấn thành nhiều vòng, ôm sát lấy cổ tay Văn như người ta đeo chiếc vòng xuyến!

Chính Văn cũng ngạc nhiên, anh kêu khẽ:

- Sao thế này?

Anh thử cởi ra, nhưng không làm sao cởi cho được, mà nếu cố sức thì chắc chắn xâu chuỗi sẽ bị đứt!

Ngẩn người ra một lúc và cũng từ giây phút đó, tự dưng Văn cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dài theo sống lưng, rồi lan ra khắp cơ thể. Khí lạnh ấy chạy đến đâu thì Văn nghe như có hàng vạn mũi kim châm vào da thịt mình. Anh hốt hoảng kêu lên:

- Làm sao đây!

Lời anh chưa dứt thì cả thân người Văn lảo đảo, rồi đổ xuống sàn nhà…