Yêu Ma Đạo

Chương 305

Nham Vân nhìn đến nam nhân lộ ra loại thần sắc yếu ớt này, y thật cẩn thận hôn lên môi của nam nhân, “Ta thích a Thúc gắt gao bao vây ta như vậy, ta thích cùng a Thúc liền cùng một chỗ”. Y thấp giọng nói xong, đầu lưỡi cạy mở đôi môi của nam nhân, vói vào…….


Y rất nhanh liền đụng phải đầu lưỡi nóng ướt vô lực của nam nhân.
Y thực kích động ôm chặt nam nhân.
Bắt đầu.
Yêu thương nam nhân trên diện rộng, làm cho nam nhân run rẩy không ngừng, làm cho nam nhân trằn trọc than nhẹ.


Nham Vân thích làm loại sự tình này cùng a Thúc, y thích a Thúc run rẩy kẹp chặt thắt lưng của y, y cũng thích ánh mắt bất an cùng mê ly của a Thúc, càng thích tiếng than nhẹ ngứa ngáy lòng người của a Thúc.
Y thích cùng a Thúc tương liên lẫn nhau, quấn quít, bởi vì như thế liền chẳng phân chia ta ngươi……..


Nam nhân bị Nham Vân hôn suốt 1 canh giờ, đương nhiên cũng bị Nham Vân ôm không dưới 1 canh giờ, động dẫn mạnh mẽ kia cùng luật động cường thế đều làm cho nam nhân trở nên vô lực.


Hắn chỉ có thể nghiêng đầu, nắm chặt đồ vật mà tay có thể tóm được, ngoại trừ chăn đơn bị lay động tới bên trên rất nhiều nếp nhăn, còn có cánh tay hữu lực của Nham Vân.


Nam nhân bị Nham Vân đặt ở trong thùng xe lăn qua lộn lại làm thật lâu, Nham Vân làm cho nam nhân ghé vào trên rương gỗ, hoặc là khiến cho nam nhân ngồi ở trên người y, hoặc là liền trực tiếp để nam nhân tại trên vách gỗ của xe ngựa, nâng chân của nam nhân lên, một bên “gặm cắn” đôi môi của nam nhân, một bên vuốt ve thân thể mẫn cảm của nam nhân.


Mà lúc này, hai chân của nam nhân bị Nham Vân tách ra, chân cùng lưng của hắn đều bị để tại trên rương gỗ, hai chân của hắn cực kỳ rộng mở, hết thảy sở hữu đều bại lộ ở trong mắt của Nham Vân.


Nham Vân tiến đến trước mắt của nam nhân, đôi môi dán tại trên đôi môi ẩm ướt của nam nhân, dùng sức ma sát qua lại, mồ hôi trên chóp mũi của hai người đều dung hợp cùng một chỗ, nhiệt tức thở ra giống như muốn tổn thương đôi môi của lẫn nhau.


Theo thế công càng ngày càng mãnh liệt của Nham Vân, tiếng than nhẹ vô lực của nam nhân cũng lại phát ra càng uyển chuyển mê người.


Kỳ thật nam nhân cũng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là nghĩ muốn Nham Vân đừng quá thô lỗ, cảm giác Nham Vân càng lúc càng dùng sức, cứ giằng co thật lâu như vậy, cho tới khi nam nhân chân nhũn nằm xuống.


“A Thúc, ngươi sao lại không nhìn ta?”. Nham Vân nâng chân của nam nhân lên, làm cho hai chân của nam nhân khoát lên trên bờ vai của hắn của y, y cơ hồ đều nâng nửa thân thể của nam nhân lên.


“Ta nhìn ngươi làm cái gì?”. Tay của nam nhân run rẩy vịn thắt lưng của Nham Vân, ánh mắt của hắn dừng ở ngực của Nham Vân, hắn đều lớn tuổi như vậy mà còn bị Nham Vân lăn qua lăn lại.


Nham Vân dùng sức đâm nam nhân mấy cái, nam nhân run rẩy bấu chặt Nham Vân, nam nhân đụng đến sau thắt lưng của Nham Vân, nam nhân đột nhiên sững sờ, hắn sững sờ nhìn Nham Vân, bởi vì hắn đụng đến thứ nham nhám tay giống như vẩy cá gì đó…….


Nhưng khi hắn lại cẩn thận sờ soạng, lại chỉ đụng đến da thịt bóng loáng của Nham Vân, buổi tối hôm nay nam nhân bị Nham Vân lăn qua lộn lại gây sức ép, cho tới khi nam nhân hết hơi hết sức ngủ mất.


Ngốc tử kia liền vẫn ôm hắn, vẫn thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn gọi hắn “a Thúc”, nam nhân bị Nham Vân đùa nghịch tới toàn thân run lên, sau đó mỗi buổi tối Nham Vân đều phải ôm hắn.


Mà khỏa tằm đản Phật Hàng kia liền bị Nham Vân mang ra ngoài xe, gần đây Phật Hàng đều đang ngủ, kêu như thế nào đều kêu không tỉnh, mà Nham Vân liền vui vẻ, mỗi buổi tối phải ôm nam nhân.


Mới đầu nam nhân còn sẽ lấy chổi lông gà đánh Nham Vân, nhưng nếu như nam nhân không chịu, Nham Vân liền khóc, sinh hờn dỗi, khóc tới nam nhân không có cách ngủ, cũng chỉ đành để Nham Vân ôm.
Ngốc tử này……..
Lạn chiêu (trò xấu, trò hư hỏng) càng ngày càng nhiều……..


Nam nhân cảm thấy xe ngựa đều muốn bị đung đưa sụp rồi, hắn cũng biết làm như vậy không đúng, nhưng mà Nham Vân chết sống chính là muốn ôm hắn, cửu nhi cửu chi (dần dà, lâu ngày) hắn không cự tuyệt, chỉ là bảo Nham Vân nhẹ một chút, nhưng mà Nham Vân mỗi lần đều dùng sức, làm cho hắn nghĩ muốn không lên tiếng đều không được.


Mấy ngày nay nam nhân đánh xe ngựa mỗi ngày đi đường, buổi tối Nham Vân liền ôm hắn hôn nhẹ gặm cắn, ban ngày Nham Vân ngủ ngay tại trên xe, mà Phật Hàng liền vẫn không có phản ứng.
Giống như tiến nhập (đi vào, bước vào) giai đoạn trầm định.
Hôm nay trời rất âm u.


Xe ngựa chạy tới Kỵ Long sơn, qua không lâu nữa sẽ tới Biên thành, lân cận không có thành trấn, tất cả đều là vùng hoang vu, trước kia nam nhân đã tới Kỵ Long sơn này 1 lần, trước kia thời điểm đi Phong Danh thành ở phía Nam cùng Xích Luyện cùng nhau đi đường đi qua nơi đây.


Nơi này âm khí rất nặng, hắn dừng xe ngựa ở trước đạo quan bỏ hoang, đêm nay nghỉ chân ở trong này, mà lúc này thường thì Nham Vân đều còn đang ngủ, nam nhân mắt thấy trời muốn mưa, liền mở cửa sau của xe ngựa ra mang tằm đản tới bên trong đạo quan bỏ hoang, hắn dùng linh lực ổn định tằm đản, làm cho nó cách ly hết thảy cùng ngoại giới.


Như vậy mới có thể tu hành thật tốt, hắn đột nhiên có chút hiểu được vì sao Phật Hàng muốn thành ma, Phật Hàng lựa chọn con đường khổ tu này, con đường này là Phật Hàng tự mình chọn, nam nhân cũng vô pháp can thiệp, hắn có thể giúp Phật Hàng, cũng chỉ là bảo hộ thật tốt khỏa tằm đản này, không để Phật Hàng bị ma khí bên ngoài quấy nhiễu, hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.


Hắn không có khả năng để Phật Hàng tại vùng hoang vu thôn dã này, hắn muốn dẫn Phật Hàng quay về Biên thành, tới lúc đó nếu là Phật Hàng thành ma cũng tốt, hắn nhớ rõ mấy ngày trước Phật Hàng nói qua với hắn.
Nếu là Phật Hàng không nhớ rõ cái gì, hắn sẽ nhắc nhở Phật Hàng.


Nam nhân nhìn tằm đản 1 lát. biết Phật Hàng tiến nhập giai đoạn ngưng thần(tập trung tư tưởng), Phật Hàng cũng không biết hết thảy sỡ hữu của bên ngoài, cũng nghe không đến, cũng càng thêm không có phản ứng.
Cho nên nam nhân chỉ có bảo hộ y thật tốt, đưa y tới Biên thành rồi tính tiếp.


Nhìn đến khỏa tằm đản kia im lặng đứng ở vách tường, thân đản lượn lờ quang mang màu xanh,sau khi nam nhân thu xếp tốt cho Phật Hàng, đi đánh xe ngựa tới trước đạo quan, buộc chặt xe ngựa trên cột đá ở trước cửa.


“Nhị Cẩu tử, dậy…….”. Nam nhân mới vừa xốc màn xe lên, liền bặt tiếng, cái tay nhấc màn xe lên của hắn cũng nháy mắt sửng sờ ở giữa không trung, hắn khó có thể tin nhìn chằm chằm trong xe…….


Nham Vân mặc một thân nội sam mỏng manh, y vô lực mà mệt mỏi tựa vào trên rương gỗ lớn, vết bớt tím trên mặt y không biết khi nào đã chuyển dời đến bên gáy, chỉ có một chút lộ ra ngoài nội sam thuần trắng………


Nam nhân nhìn đến ban văn (lốm đốm, vằn) màu tím kia chậm rãi theo đầu vai của Nham Vân chuyển dời đến cánh tay, vết bớt tím kia vô cùng kì diệu nhanh chóng tản ra, nháy mắt biến ảo thành đồ đằng tinh mỹ.


Trên cánh tay trái của Nham Vân hiện ra đồ đằng màu tím tinh mỹ, tinh tế phác họa đường cong màu tím nhu mĩ kia, đồ đằng quấn quanh cánh tay y, theo đồ đằng hiện lên thì bớt tím cũng hoàn toàn biến mất……..


Nham Vân sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, bộ dáng tựa hồ rất khó chịu, nội sam của y bị mồ hôi làm ướt, y sam dán tại trên người. Hết thảy sỡ hữu đều có thể thấy rõ ràng được, khuôn mặt tinh xảo mà tái nhợt của y không có một tia tỳ vết nào……..


Mồ hôi chậm rãi theo hai má của y nhỏ xuống, theo cằm của y nhỏ xuống, sắc mặt của y bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, y hơi thở gấp, hơi thở của y sâu dài, lại làm cho người ta có chút kinh hãi……..


Tóc Nham Vân xõa xuống, nhẹ nhàng dán lên trước ngực, sợi tóc kia ẩn ẩn lộ ra vài phần u tử (màu tím) thâm ám, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra, song mâu của y lẩn quẩn ở giữa tím cùng đen, cả người nhìn qua có chút ma mị………


Vạt áo nội sam của Nham Vân hờ khép, lộ ra thứ thật dài tương tự như đuôi cá, theo thắt lưng của y bắt đầu vẫn đi xuống nhanh chóng phát triển, cái đuôi lí ngư(cá chép) rớt ở bên cạnh xe ngựa……..


Vẩy cá màu tím than kia theo hô hấp của Nham Vân mà hơi hơi mở ra mấp máy, nói hạ thân của y giống cá, nhưng lại không quá giống, hoa văn màu trắng dưới bụng như là đuôi rắn, nhưng mà bộ dạng trên thân của y lại xác xác thực thực là có vảy ………


Lúc này đôi mắt lãnh đạm của Nham Vân đang bất động thanh sắc nhìn chằm chằm thần tình kinh ngạc của nam nhân, nam nhân ngày thường lãnh tĩnh tựa hồ cũng trở nên không thể bình tĩnh nữa, giống như chấn kinh mà gắt gao nhìn chằm chằm thân thể của Nham Vân.


“Nhị Cẩu tử…….”. Thanh âm của nam nhân rất nặng nề, ngón tay kéo màn xe của hắn đang run rẩy, “Chân của ngươi…….”. Hắn không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, dưới bầu trời nổi lên mưa to tầm tã.


“Ta là Nham Vân”. Con ngươi lãnh đạm của Nham Vân không hề dao động, y trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân, không hờn giận nhíu mày, đơn giản là nam nhân đặt cho y 1 cái danh tự (tên) của cẩu (chó), y muốn ngồi dậy……


Y chỉ là cảm giác vừa ngủ mà thôi, thức dậy liền hết thảy đều khác rồi, thân thể y xảy ra biến hóa kỳ dị, y ngồi ở trong xe nghe nam nhân mang Phật Hàng xuống xe, y nhìn chân của chính mình từng chút từng chút biến hóa………


Suy nghĩ của y vốn hỗn độn, lại tại một khắc nào đó đột nhiên sáng tỏ, theo biến hóa của thân thể y, trí nhớ của y từng chút không ngừng mạnh mẽ hiện lên, hiện tại y đều nhớ rõ tất cả mọi thứ.


Nhìn đến nam nhân sững sờ ở ngoài xe, vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt bất định lập lòe đều bày ra vô nghi (chắc chắn, quả quyết), lúc này không khó nhìn ra kinh ngạc cùng không tin của nam nhân, nam nhân không bị y cái dạng này hù chết, liền coi như may mắn rồi.


Thấy nam nhân sững sờ, Nham Vân mất kiên nhẫn nhíu mày lại, “Ôm ta xuống”. Thanh âm của y rất lãnh đạm, hờ hững tới làm cho lòng nam nhân lạnh lẽo, còn lộ ra vài phần hư thoát vô lực……..


Nam nhân nhìn đến hạ thân của Nham Vân còn đang biến hóa, cái đuôi đầy vảy cá kia còn đang dài ra, Nham Vân rất đau đớn nhúc nhích thân thể, y ngã vào trong xe, ngữ khí tự nhiên liền trở nên càng ác liệt, “Ta bảo ngươi ôm ta xuống”. Y đề cao giọng, lạnh giọng ra lệnh với nam nhân, thân thể y rất đau, y còn chưa hoàn toàn thành hình.


Nam nhân đứng ở ngoài xe bị mưa to xối tới cả người ướt đẫm, nghe được Nham Vân dùng loại ngữ khí này rống hắn, hắn liền biết Nham Vân khôi phục, hắn nhìn Nham Vân một hồi lâu, mới lên xe ôm Nham Vân.


Cái đuôi tứ bất tượng* kia của Nham Vân rất nặng, nam nhân thật lao lực mới ôm hắn xuống dưới xe, nam nhân đụng đến vảy của Nham Vân, xúc cảm mềm nhẵn kia làm cho hắn cũng không chán ghét.
*tứ bất tượng: ko có đặc tính rõ ràng, mèo chẳng giống mèo, ko ra ngô ra khoai gì cả, nửa nạc nửa mỡ.


Nam nhân đi được 2 bước liền đi không được, bởi vì cái đuôi của Nham Vân lại biến dài rồi……..


Sắc mặt của Nham Vân tái nhợt, y lạnh lùng nhìn chằm chằm sườn mặt của nam nhân, hiện tại nam nhân căn bản là không dám nhìn y, mưa đã ướt đẫm thân thể của hai người, trời mưa này mưa tới phi thường lớn, mưa cọ rửa vảy trên người của Nham Vân.


“Vì sao ngươi biến thành như vậy?”. Nam nhân thấp giọng hỏi, ánh mắt của hắn dừng ở trên cái đuôi của Nham Vân, như thế nào sẽ biến thành như vậy, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại ngước mắt lên nhìn Nham Vân, “Có phải còn chưa có hoàn toàn hiển hiện ra hay không?”. Thanh âm của hắn ở trong mưa to không rõ lắm.


Nham Vân gật đầu, ngón tay thon dài của y xoa cái trán, “Đầu của ta đau quá, ngươi lầm ba lầm bầm làm cái gì, đi nhanh chút…….”. Lời của y mới vừa nói xong, nam nhân liền trượt chân, hai người từ trên cầu thang lăn đi xuống.


Nham Vân đau tới nỗi vung cái đuôi, cái đuôi thật lớn như lí ngư kia trực tiếp quật xe ngựa lật trên mặt đất, 4 con ngựa kia bị kinh hách chạy như điên chạy đi, nam nhân nghĩ muốn kéo lại cũng không kéo được.


Nam nhân nhịn đau đứng dậy, hắn nhìn đến Nham Vân té trên mặt đất, nhắm chặt đôi mắt, hai tay xoa đầu, bộ dáng rất đau đớn, sắc mặt của Nham Vân tái nhợt, hơi hơi nhíu mày, sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ, thân thể Nham Vân bị mưa xối, đuôi dài dưới người cũng không ngừng mọc dài ở bên trong màn mưa, giống như rắn ngoằn ngoèo di chuyển……..


Biến dài…….
Biến dài…….
Vảy cá kia cũng dần dần biến lớn, vảy kia mang theo màu tím than thực tinh mỹ, ở dưới mưa ẩn ẩn lóe sáng, ở trong màn mưa nam nhân nhìn đến hạ thân của Nham Vân rất tròn………


Nam nhân lập tức tiến lên ôm lấy thân trên của Nham Vân, nghĩ muốn ôm Nham Vân lên bậc thềm, nhưng mà cái đuôi dị thú 9 trượng, nặng tới khiến cho người ta vô pháp di chuyển, nam nhân căn bản là kéo không được Nham Vân.


“Ngươi chống đỡ 1 chút, lập tức liền tới rồi”. Hai tay nam nhân ngưng linh khí, ôm Nham Vân lên bậc thềm, hắn chỉ ôm Nham Vân tới cửa đạo quán, liền hoàn toàn ôm không nhúc nhích được nữa…….


Hai người đều xụi lơ ngồi dưới đất, nam nhân nhìn đến cái đuôi của Nham Vân rất dài rất dài, ở trong mưa to vẫn không nhúc nhích, mềm nhũn phủ tại trên bậc thềm, cái đuôi kia kéo dài thật dài trên bậc thềm, theo đi xuống nhìn lại trong giữa mưa bụi mông lung kia thậm chí nhìn không tới phần cuối.


Nham Vân tựa vào trên người của nam nhân, y nghiêng đầu lãnh đạm nhìn chằm chằm nam nhân, “Như thế nào? Thực sợ hãi?”. Y vô lực vén vạt áo y phục của chính mình lên, kéo tay của nam nhân qua, làm cho lòng bàn tay nam nhân bao phủ ở trên vảy của y……..


Xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho đầu ngón tay của nam nhân run rẩy, hắn ngồi ở trong mưa nhìn Nham Vân gần trong gang tấc, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn đành phải không nhìn Nham Vân.


“Ngươi có biết đây là cái gì không?”. Nham Vân rủ mắt, hơi thở trở nên thực trầm, y thường thường giơ tay ấn đầu, có thể thấy được đầu của y đau muốn chết……..


Nam nhân thu tay về, hắn có chút do dự nhìn về phía nửa người dưới của Nham Vân, lúc này hình dạng vảy của cái đuôi lại có biến hóa rất nhỏ, trong miệng hắnkhó khăn thốt ra 2 chữ: “Long lân (vảy rồng)……..”.


Nam nhân nhìn đến không phải ngư vĩ (đuôi cá), là long vĩ (đuôi rồng) còn chưa hoàn toàn hiện hình.


Mà lúc này, từ tiểu phúc (bụng dưới) của Nham Vân bắt đầu kéo dài xuống long thân (thân rồng) đã hoàn toàn thành hình, mưa bụi mông lung cũng không lấn át được thân hình của thần long, long lân tím than kia theo hô hấp của y mà hơi hơi đóng mở, lân phiến (vảy) tinh mỹ kia không có chút tỳ vết nào, liền cùng long thân trên bức họa giống nhau như đúc……..


Thì ra thái sư phó nói đều là thật, Nham Vân là thần long chi khu (chân thân), có xu hướng kinh thiên, cho nên không thể chọc giận y, để tránh long khiếu(rồng ngâm) chấn động chân trời, đưa tới nhân gian hạo kiếp (tai họa lớn).


Long thân của Nham Vân uốn lượn ngoằn ngoèo nằm sấp tựa ở trên bậc thềm thật dài, trên long lân tím than kia có vô số bọt nước, nam nhân chuẩn bị ôm Nham Vân vào trong đạo quan.


Thế nhưng, Nham Vân mất kiên nhẫn ngăn cản, “Không nước, ta sẽ chết, có phải ngươi muốn ta chết hay không, đừng đựng vào ta, ta đau đầu”. Tuy rằng không khí lực, nhưng mà ngữ khí vẫn là rất không thân thiện.


“Ta không có ý đó……..”. Thật ra nam nhân cũng là nghĩ muốn giúp Nham Vân, xuất phát từ ý tốt muốn ôm Nham Vân đi vào mà thôi, nhưng mà không nghĩ tới Nham Vân thế nhưng chán ghét hắn, hắn liền buông tay.


“Không phải ý đó, vậy là ý gì, ánh mắt của ngươi nhìn ta, thật giống như nhìn đến quái vật”. Nham Vân lãnh đạm trừng nam nhân, nhìn đến đáy mắt nam nhân hiện lên vài tia thần sắc khổ sở, nhìn đến nam nhân muốn đi, y theo bản năng đè lên nam nhân, không cho nam nhân đi, chỉ cần y không buông tay, nam nhân tuyệt đối đi không được.


Bởi vì thân thể của y rất nặng.
“Để cho ta đi”. Bởi vì trước đó thời điểm ôm Nham Vân tiêu hao linh khí quá nhiều, hiện tại hắn đã sử không ra lực, long thân nặng như vậy, hắn đã vô lực rồi.


“Dựa vào cái gì?”. Song mâu của Nham Vân vốn lẩn quẩn giữa đen cùng tím. Giờ phút này đã chuyển biến hơi ám tím, trên mặt y tràn đầy bọt nước, nhưng như trước không ảnh hưởng tuấn mạo (mặt đẹp trai) y.


“Thả ta ra”. Nam nhân thương tâm rủ mắt, khóe mắt có bọt nước trong suốt chảy xuống, mưa rất lớn, phân không rõ là nước mắt hay là nước mưa, mà nước mưa kia từ lâu tràn ngập hốc mắt của nam nhân.


“Không thả”. Nham Vân cũng trả lời rất kiên quyết, long vĩ của y ở trong mưa bụi có vẻ đại khí mạnh mẽ, tuy rằng thần thái của y thực suy yếu, nhưng là khí thế lại không giảm như cu, “Ngươi bảo ta thả, ta liền thả, ngươi cho là ngươi vẫn là Thanh Thiên Tôn?”. Y giơ tay nắm cằm của nam nhân, chịu đựng đau nhức trêu chọc nam nhân đang thương tâm.


Nhìn đến Nham Vân như vậy, trong đầu của nam nhân hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn, một lát sau, hắn mới thấp giọng nói một câu: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”.


Nham Vân cũng không tiếp tục nói nữa, y nhéo 1 chút cằm của nam nhân, nhìn chằm chằm sắc mặt không tốt lắm của nam nhân, “Đây là ngươi nợ ta, nợ ta, đều phải trả lại”. Nước mưa theo hai má của y trượt xuống, y chịu đựng đau nhức nói chuyện cùng nam nhân.


Nhưng mà, y không nghĩ tới tại lúc này nam nhân thấp giọng mở miệng: “Ngươi không cần ta, vì sao lại không cho ta đi?”. Hắn liền biết, sau khi Nham Vân thanh tỉnh, sẽ không cần hắn.


“Ngươi đem ta như cẩu mà nuôi, lại còn đặt tục danh như vậy cho ta, món nợ này trước không tính toán với ngươi”. Nham Vân nhớ rõ một năm này Tích Duyên là như thế nào chiếu cố y, điều này làm cho y có chút không nghĩ tới, trước kia y đối đãi Tích Duyên như vậy, Tích Duyên còn tỉ mỉ chiếu cố y như vậy, y từng một lần cảm thấy được Tích Duyên nam nhân này là cảm thấy y bộ dạng đẹp, mới cố ý câu dẫn y.


Nhưng mà, hình như không phải như vậy, bởi vì thời điểm y càng xấu, nam nhân cũng cho y ôm như cũ, nghĩ đến đây, Nham Vân có chút ác ý cười nhạo nam nhân, “Tối hôm qua ta còn xấu như vậy, ngươi còn im lặng để ta làm như vậy, thấy ta quỷ bộ dáng kia, ngươi không cảm thấy ghê tởm?”. Y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm nam nhân.


Bởi vì cái bộ dáng kia, chính Nham Vân nhìn đều cảm thấy xấu, nam nhân còn có thể cười với bộ dáng kia của y, còn để y ôm, quan tâm y như vậy, y thật sự không rõ nam nhân này đến tột cùng nghĩ muốn cái gì……..


“Có phải chỉ cần là nam nhân, ngươi đều có thể hay không…….”. Nham Vân còn chưa nói xong liền bị nam nhân tát 1 cái, Nham Vân bị đánh tới mặt nghiêng qua, y vô lực cúi mặt, vết ngón tay trên mặt có thể thấy rõ được, y ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía nam nhân, “Như thế nào, bị nói tới chỗ đau?”. Y hoàn toàn là đang bức nam nhân.


Nam nhân rất khổ sở, hắn thương tâm nhìn Nham Vân, “Ngươi không nên nghĩ ta làm chuyện gì cũng đều có mục đích, ta đây cũng không có biện pháp, vốn là vứt bỏ ngươi, nhưng mà…….Là ngươi chính mình bám lấy ta không chịu đi”.


Nhắc tới việc này Nham Vân liền hỏa đại (nổi điên), y trực tiếp nắm miệng của nam nhân, không cho nam nhân nói tiếp, “Không biết tối hôm qua là ai, ôm ta nói, còn muốn, còn muốn……..”. Y chuyển đề tài hỏi nam nhân.
Nam nhân lắc đầu.


“Ngươi cam lòng để ta đi?’. Nham Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc theo dõi Tích Duyên, ánh mắt của y lưu luyến ở trên mặt của Tích Duyên, y cảm thấy nam nhân này thủy chung đều không có thay đổi, vẫn là kiên cường như vậy.


“…….”. Nam nhân không nói gì. Nếu là một người cố tình muốn đi, tiếc nuối cùng không muốn đối với người bên người hắn đều không quan trọng, quan trọng là sau khi người kia đi rồi, người còn lại phải học chậm rãi thói quen mà thôi.


Nhìn thấy nam nhân trầm mặc, Nham Vân cũng không tức giận, hơn nữa vừa rồi nam nhân tát y 1 cái, y cũng không tức giận, bởi vì nam nhân làm vì y thì y đều thấy được.


Nham Vân nhìn chăm chú vào Tích Duyên, cũng ghé vào trên người của Tích Duyên, long lân để ở tại trên bụng của Tích Duyên, y tiến đến bên tai Tích Duyên, có chút vô lực nở nụ cười, “Như thế nào, tối hôm qua ngươi rõ ràng thực thoải mái, ngươi dám làm mà không dám thừa nhận, hay là ngươi không phải nam nhân?”. Nhìn đến Tích Duyên đỏ mặt, ngón tay của y bị bọt nước làm trở nên trắng bệch, y xiết chặt cằm của Tích Duyên.


Nam nhân bị bức tới phun ra một câu: “Đó là ngươi bức ta nói”. Là Nham Vân “bức” hắn nói “còn muốn”, lúc ấy hắn không nhẫn được liền nhỏ giọng nói mấy tiếng…….