Yêu Ma Đạo

Chương 29

Tích Duyên bị đùa nghịch suốt một đêm, y cũng không biết người phía sau y đã rời bỏ đi từ khi nào. Y toàn thân vô lực nằm ngã trên giường, cho dù ngay bây giờ có tháo sợi dây thừng ra đi nữa thì sinh lực trong cơ thể y ũng thủy chung không thể khôi phục. Thẳng đến khi y lần thứ hai tỉnh lại, cấm chú trên người mới thật sự được giải khai, còn linh lực trong cơ thể của y thì chỉ còn một nửa.


Rất kỳ quái......


Tối hôm qua cái kẻ đã xâm phạm y rốt cuộc là ai, nam nhân chống hai cánh tay bủn rủn đưa thân thể xuống giường, y quỷ dị phát hiện giữa hai chân trừ bỏ có điểm sưng đỏ bên ngoài thì hoàn toàn không có dấu vết dơ bẩn, tối hôm qua người nọ tựa hồ còn thay y rửa sạch, ngay cả nam nhân cũng có chút mơ hồ. Không ngẫm nghĩ thêm nữa, nam nhân vội vàng mặc y phục vào rồi hướng ra ngoài phòng.


Tình huống hiện tại phi thường không ổn, thân là nam nhi mà y cư nhiên lại bị kẻ cùng tính “Cường bạo” thê tử hiện tại của Tích Duyên lại không biết tung tích, huống chi Xích Luyện vẫn còn tại Trương phủ, không biết có hay không an toàn, nếu tối hôm qua thực sự là yêu nghiệt vậy là không xong rồi. Y thế nhưng lại không cảm giác được một tia yêu khí, đạo hạnh khẳng định không phải loại tầm thường.


Trong phủ trên dưới đều một mảnh thái bình, không ai có cảm giác khác thường, tôi tớ cùng quản gia đều vội vội vàng vàng làm tròn bổn phận của mình, nhìn đến tình cảnh như thế này, Tích Duyên thực có chút đau đầu. Hắn tìm quản gia lệnh cho mọi người trong phủ tập trung lại. Chúng nhân vừa tụ tập đông đủ tại đại đường đã thấy thần sắc ngưng trọng của tân cô gia liền biết có việc không tốt đã phát sinh, lúc được biết việc mất tích kì lạ của Trương Tử Yến, mọi người vừa kinh hãi, lại vừa sợ là yêu quái tái đến quấy rối.


Tích Duyên nhìn những người trong phủ vài vòng, không phát hiện yêu quái ẩn núp liền mất đi hoài nghi có nội quỷ.
Kia không phải nội quỷ, vậy là ai?


Nam nhân một tay vịn vào góc bàn, khẽ cau mày, “Đêm động phòng hoa chúc” không dám tưởng tượng ra tối hôm qua bây giờ lại khiến cho hai chân y như nhũn ra. Vô luận là ai gặp phải việc kì dị như thế này đều nhất định tức giận, nhưng Tích Duyên lại thấy ngượng mở miệng, bởi vì y tối hôm qua tuy có cảm giác ngượng ngùng, nhưng cảm giác lại vô cùng mãnh liệt, dưới tình huống không ngừng bị tiến nhập đó y cũng đã xuất ra không biết bao nhiêu lần, chuyện bị xâm phạm này y là trăm triệu lần cũng nói không được a.


Lão quản gia phát hiện y không thoải mái, hỏi y rất nhiều lần nhưng y đều thủy chung tỏ vẻ không có việc gì. Lão quản gia nhìn đến cô gia nhà mình vì tiểu thư bộ dáng thần thương ( chắc là lo lắng ~) cũng không nhẫn tâm liền lệnh mọi người trong phủ tản ra chung quanh để tìm kiếm, dù sao trương phủ cũng rất lớn, không chừng tiểu thư đã bị trói lại ở góc nào rồi.


“Quản gia, làm phiền ngươi đi thay ta xem Xích huynh đệ như thế nào rồi. Nếu hắn vẫn chưa rời giường thì đừng quấy nhiễu hắn, nếu hắn đã tỉnh thỉnh đem một chút điểm tâm đến phòng cho hắn.” Tích Duyên không nghĩ vì việc nhà mà quấy rầy đến khách nhân, vừa nói dứt hắn lại gọi lão quản gia, “Đừng đem chuyện Tử Yến mất nói cho Xích huynh đệ.”


“Cô gia ngươi cứ yên tâm, lão phu hiểu được.”
Quản gia li khai trong chốc lát, liền vội vội vàng vàng chạy về: “Cô gia, việc lớn rồi, kia Xích gia tiểu huynh đệ không có ở trong phòng, không chừng là hắn lừa gạt tiểu thư mà đem đi.”


“Không thể là Xích huynh đệ được, hắn sẽ không làm thế.” Tích Duyên ngay lập tức phủ quyết suy đoán của lão quản gia, y lần đầu tiên nhìn thấy Xích Luyện là khi hắn bị hồ yêu mê hoặc, hơn nữa Xích Luyện bộ dạng yếu đuối, cũng không có thuật phòng thân, khẳng định không phải là Xích huynh đệ, nếu ai nói Xích huynh đệ là yêu quái, nam nhân lại càng thêm không tin.


Ngay tại lúc Trương phủ lâm vào không khí sợ hãi thì một tiểu nha hoàn hấp tấp từ sau viện chạy tới, vừa chạy lại vừa hô: “Tìm được rồi! Tìm được rồi! Cô gia ta tìm được người rồi!”
Tiểu nha hoàn lao đi nhanh đến nỗi không kịp thở, nói chuyện đầu lưỡi cứ một mực líu lại.


“Ngươi đừng vội, từ từ nói.” Tích Duyên duy trì bình tĩnh, nhưng lão quản gia một bên lại lo lắng nhấp nhỏm không yên.
“Tiểu thư cùng Xích công tử bị bất tỉnh, nhốt ở sài phòng......”


Lão quản gia nhượng tiểu nha hoàn không cần nói nữa trong khi Tích Duyên lệnh người đem Trương Tử Yến cùng Xích Luyện hồi phòng. Tích Duyên không đòi hỏi gì nhiều, lần này coi như may mắn. Cả hai đều không bị yêu quái bắt đi, chỉ là bị nhốt ở sài phòng, hơn nữa Trương Tử Yến cùng Xích Luyện đều không bị gì, còn hơn y gặp phải chuyện tối hôm qua, này hai người xem như may mắn.


Sau khi Trương Tử Yến tỉnh lại, liền hoảng sợ nhào vào lòng ngực Tích Duyên khóc lóc. Nàng vẫn là thân nữ nhân, tái gặp lại loại sự tình như thế này cũng không tránh khỏi sợ hãi, chuyện với lão hổ tinh lần trước khiến Trương Tử Yến lưu lại di chứng không nhẹ. Tích Duyên an ủi nương tử của mình, lúc sau mới đi tìm Xích Luyện, lại nói đến chuyện Xích Luyện gặp phải, y thấy áy náy vạn phần. Dù sao Xích Luyện là làm khách ở Trương phủ, gặp loại chuyện như thế này y là tân chủ nhân của Trương gia, ít nhiều đều có trách nhiệm.


Lúc Tích Duyên tìm đến Xích Luyện, Xích Luyện đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nhìn đến Tích Duyên xuất hiện, hắn mới chậm rãi ngồi dậy. Sắc mặt của Xích Luyện có chút tái nhợt, dường như là vì sợ hãi, nam nhân theo bản năng đỡ lấy Xích Luyện, lại vô tình đụng đến đôi tay lạnh lẽo của hắn.


“Xích huynh đệ, ngươi vẫn ổn? Tối hôm qua ngươi có bị thương?” Tích Duyên nhìn đến bộ dáng Xích Luyện lại liên tưởng đến tình huống tối hôm qua của chính mình, khẽ siết chặt bàn tay hắn.


“Tích đại ca, ta không sao. Ta chỉ nhớ rõ tối hôm qua ta ở trong phòng ngủ, lúc sau liền không nhớ gì cả......” Xích Luyện chậm rãi nói, song mâu u tĩnh của hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay nam nhân đang nắm chặt tay mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.


Liền nhớ đến thân nhiệt ấm áp của nam nhân tối hôm qua....
“Không nhớ rõ cũng không sao, ở đây nghỉ ngơi hảo, chút nữa ta sẽ tiễn ngươi hồi phủ.” Tích Duyên cảm thấy thực có lỗi, hơn nữa gần đây yêu quái rất nhiều, y cũng không yên tâm để Xích Luyện một mình hồi phủ.


“Tích đại ca, ngươi đối ta thật tốt.”


Xích Luyện cười yếu ớt chậm rãi gật đầu, đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia ám quang bất minh. Khi Tích Duyên xoay người thay hắn châm trà, miệng hắn khẽ cong lên tiếu ý ái muội bất minh. Giờ phút này khuôn mặt tươi cười đó lại đầy yêu dị. Đề nghị của nam nhân cùng dự đoán của hắn rất giống nhau, thiện lương nam nhân gọi Tích Duyên này, thật đúng là dễ lừa......