Tích Duyên sau khi vào sơn động, phát hiện thạch bích không trọn vẹn, cùng yêu vật thi thể đầy dưới đất, nhưng khắp nơi đều không thấy bóng dáng của Trương gia tiểu thư, mặt đất rõ ràng có dấu vết đánh nhau. Ngay lúc y chuẩn bị rời đi, bên trong thạch thất đột nhiên phát ra tiếng nổ oanh long long như sấm, sơn động kịch liệt lay động, còn có cổn thạch tòng nham ( nham thạch?_?) trên vách đá chảy xuống.
Đột nhiên.
Một đạo bóng đen cấp tốc theo bên trong thạch thất thoát ra, kia thân ảnh xẹt ra như một tia điện vụt qua người nam nhân, trong nháy mắt liền biến mất ở động khẩu, bởi vì tốc độ quá nhanh, tâm tư của nam nhân có chút theo không kịp.
Tích Duyên trở ra khỏi sơn động vừa bị sập lở, y theo sát hắc sắc thân ảnh chạy trong rừng cây, tốc độ cực nhanh. Hai thân ảnh chạy băng băng, tạo thành lưỡng huyễn quang chói mắt trong rừng cây thoắt ẩn thoắt hiện......
Thẳng đến lúc hắc ảnh buộc phải dừng lại trước huyền nhai xuất hiện bất ngờ trước mặt, Tích Duyên cũng ngừng lại. Lúc này, Tích Duyên mới thấy rõ cái kia hắc ảnh kỳ thật là một thân hình cao to mặc hắc sắc trường sam và mạo đội trên đầu cũng đồng dạng một màu, đối phương kéo mạo tử xuống thấp che đi khuôn mặt, hoàn toàn không thể thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng theo thân thể thì có thể thấy được kia Hắc y nhân là nam giới.
Gió mạnh thổi bay trường bào của người nọ, hắn trên vai khiêng một nữ nhân đã hôn mê, Tích Duyên trước khi lên núi đã được quản gia miêu tả về trang phục của Trương gia tiểu thư, liền nhận ra ngay nữ nhân đang trên vai hắc y nhân chính là Trương Tử Yến, Trương tiểu thư.
“Vì sao đi theo ta?” Hắc y nhân mở miệng, thanh âm đầy mị hoặc lại có phần hỗn loạn và bướng bỉnh, cười khẽ.
“Là ngươi đã giết yêu quái? Ngươi rốt cuộc là ai?” Tích Duyên đánh giá Hắc y nhân, mu bàn của Hắc y nhân kia có ấn một ấn kí Phạn văn khó hiểu. Hắc y nhân không chút để ý, thái độ lười nhác làm cho Tích Duyên trở nên có chút sốt ruột.
“Ta là ai ngươi không cần biết. Kia lão hổ tinh nghĩ muốn nuốt bổ phẫm của ta, ta đương nhiên huyên hắn gà chó không yên, dạy cho hắn biết đồ nào là nên chạm đồ nào là không nên chạm.” Thanh âm tràn ngập ngạo khí của Hắc y nhân xuất ra vài tia ưu việc cảm ( kiểu ngoài kẻ giỏi nhất là ta đây các ngươi chỉ là đồ bỏ =^=).
“Một khi đã như vậy, kia mời ngươi thả Trương Tử Yến, ta đã đáp ứng người của quý phủ nàng là sẽ mang nàng về bình an.” Tích Duyên cũng không tùy tiện, miễn cưỡng nói.
“Ta không nghĩ sẽ thả nàng.”
“Vậy đắc tội.” Tích Duyên cũng không muốn cùng hắc y nhân nói lời vô nghĩa. Mấy chiêu qua đi phát hiện đối phương chỉ phòng không công, tựa hồ đang đùa giỡn với y, đây là việc tối kiêng kị của người tu luyện pháp thuật, bị địch nhân khinh thị.
Hoa chi ( tiếng kêu có âm vực cao) ——
Lấy vô hình thăng hữu hình, linh lực ngưng tụ trở thành kiếm khí, cắt qua không trung, trên mặt đất nơi kiếm khí đi qua tạo thành những dấu tích sâu hoắm. Hắc y nhân thân pháp nhanh chóng biến hóa, tránh né từng đạo công kích. Bởi vì hắn trên vai còn vác Trương Tử Yến, Tích Duyên cũng không dám ra tay quá nặng. Một khắc sau, các động tác né tránh của Hắc y nhân đã có chút khổ sở.
Hắc y nhân theo cổ tay áo vung ra ám tàng lợi tiên ( cây roi ~), quất vào cánh tay của Tích Duyên, đem kiếm chiêu làm xáo trộn, ngân sắc kiếm khí tiêu tán trong không trung.
“Nhìn ngươi đạo hạnh cũng không kém, ngươi thực rất muốn nữ nhân Trương Tử Yến này?” Hắc y nhân cười khẽ, thanh âm của hắn nghe có vẻ còn rất trẻ, “Trương Tử Yến từ nhỏ cẩm y ngọc thực ( quần áo đẹp, đồ ăn ngon), thân thể của nàng đối với yêu quái mà nói là bổ phẩm, nguyên bản ta dùng nàng để chế thuốc, đáng tiếc bị lão hổ tinh đoạt đi, thân thể còn bị làm hỏng, làm cho ta uổng công một chuyến.”
“Tất nhiên nàng hiện tại đối với ngươi vô dụng, vậy ngươi đem nàng cho ta đi.” Tích Duyên là thật lòng nói, không có nửa điểm đùa giỡn.
“Không được.” Hắc y nhân làm càn vỗ vỗ mông của Trương Tử Yến, thoải mái đem đặt trên vai, “Này nữ nhân tuy rằng đã không thể đem chế thuốc, nhưng bằng mĩ nữ đệ nhất danh hiệu của nàng khả còn có thể giúp ta đổi về một thân thể khác, tuy rằng tân hoa khôi kia của Túy Nguyệt lâu so với thân thể Trương Tử Yến có kém một chút, bất quá đủ kiền tịnh.”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Nếu là ta dùng đệ nhất mĩ nữ của Phong Thành đổi lấy tân hoa khôi, ngươi đoán lão bản của Túy Nguyệt lâu có thể hay không đáp ứng ta?” Hắc y nhân cười cuồng ngạo, vài sợi tóc đen lộ ra phiêu dật cùng cơn gió mạnh thổi tung lên tấm trường bào.
Tích Duyên làm sao chịu được kích động như thế này, nếu là làm cho Hắc y nhân này đem Trương Tử Yến lộng đi Túy Nguyệt lâu cái nơi trăng hoa kia, y thật không biết thế nào để tạ lỗi già trẻ lớn bé của Trương gia đâu a …
Y hợp hai ngón tay lại với nhau, một đoạn kiếm khí sắc bén liền theo đầu ngón tay bắn ra. Thanh sắc quang mang dâng lên đột ngột, gai nhọn mờ ảo nhỏ vụn quấn quanh thân kiếm linh khí biến ảo, chiêu này chính là nổi tiếng hậu thế “Thanh hồn kiếm pháp”......
Tốc độ khởi kiếm cực nhanh, liền ngay cả Hắc y nhân cũng sửng sốt một chút, đối phương không kịp né tránh cánh tay liền bị cắt qua thụ thương. Kiếm khí mang theo thanh âm chói tai khi cắt qua không khí, nháy mắt trên mặt đất đã lưu lại một đạo ngân tích.
Tích Duyên biết cho dù Hắc y nhân là bị kiếm khí chém qua cánh tay, nhưng hắn chắc chắn đã bị nội thương vì theo cánh tay nơi hắn bị chém khi nãy bây giờ đã có một lượng linh lực huyền hắc sắc chậm rãi tràn ra.
“Ngươi đã bắt đầu tán công, ngươi đem Trương Tử Yến cho ta, ta liền thay ngươi chữa thương, nếu không ta......” Tích Duyên tiếp theo không- biết phải uy hϊế͙p͙ như thế nào, y không giỏi uy hϊế͙p͙ người khác.
“Ta nếu không giao ngươi, ngươi có lấy ta cũng không có biện pháp ngăn cản.” Hắc y nhân dùng sức vung roi, rồi nhanh chóng thu hồi lại vào cổ tay, Tích Duyên cảm thấy được Hắc y nhân kia rất không lễ mạo mà đánh giá hắn, “Không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể tay không sử xuất “Thanh hồn kiếm pháp”.”
Tích Duyên trầm mặc không nói.
Trước khi y một lần nữa yêu cầu Hắc y nhân phóng thả Trương Tử Yến, hắn lại không chút nào cảm kích, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mà ngang ngược cười khẽ tỏ vẻ: “Muốn gặp Trương Tử Yến vậy tự mình đến Túy Nguyệt lâu đi yếu nhân, ta là nhất định phải lấy Trương Tử Yến đi đổi hoa khôi, ai cũng đừng nghĩ muốn ngăn cản ta.” Hắn lộ ra tiếng cười quỷ dị tà mị làm cho Tích Duyên không rét mà run.
“Ngươi......”
Tích Duyên lời còn chưa dứt, kia Hắc y nhân đã liếc mắt một cái nhìn lại Tích Duyên, tiếng cười trở nên vô cùng khó hiểu, ngay tại lúc Tích Duyên chuẩn bị tới gần hắn, hắn lại vác Trương Tử Yến vẫn còn đang hôn mê lên, nhảy xuống huyền nhai, kia hắc sắc quang điểm nhanh chóng di động, nhiễu qua vài sơn phong, nháy mắt tiêu thất ở chân trời.
Hắc y nhân đem Trương Tử Yến mang đi. Tích Duyên biết kẻ giao thủ cùng mình kia tuyệt không thể là người thường, nhưng cũng không phải yêu quái, thật phiền toái.....