Yêu Ma Đạo

Chương 176

“Ân…….”.


Tích Duyên chậm chạp nhíu mày gật đầu, vốn hắn cùng Liễu Phong trong sạch, cũng không để ý cư xử của Nham Vân ra sao, tới khi Nham Vân nói hắn đừng thân thiết cùng Xích Luyện ở trước mặt Nham Vân, thật ra hắn cũng không muốn cho Nham Vân nhìn thấy, mỗi lần Nham Vân sẽ dùng các loại ngôn ngữ thương tổn hắn………


Nam nhân có thể vô điều kiện đáp ứng Nham Vân, nếu như vậy có thể làm Nham Vân cho dễ chịu, hình như Nham Vân không có ý tứ buông tay, rất miễn cưỡng siết chặt thắt lưng hắn, hắn thậm chí nghĩ đến Nham Vân sắp ngã quỵ ở trên người mình, Nham Vân vẫn đang kiên trì nhìn hắn.


Hắn vừa mới xoay đầu qua……thì Nham Vân kéo hắn đi, trong bóng đêm tầm mắt hắn có chút mơ hồ, hơi thở Nham Vân áp tới……
Cằm hắn bị hôn…….
Một vật thể mềm mại cùng một trận nhiệt tức rất nhỏ chạm vào cằm hắn……
Cả người hắn giống như bị sét đánh ngây ngẩn cả người!


Bởi vì……..
Bởi vì Nham Vân bị thương đang nghiêng đầu hôn cằm hắn, đôi môi mềm mại dán lên cằm hắn, đầu lưỡi trơn ướt ɭϊếʍƈ lộng hắn, nụ hôn không chút hoang mang kia khiến thân thể hắn mẫn cảm mà run rẩy……..


Nham Vân chưa từng có làm ra loại hành động này đối hắn, thậm chí cho tới bây giờ Nham Vân đều không có hôn qua hắn, nụ hôn nóng ướt khiến cằm hắn nóng lên nóng lên, hô hấp cũng trở nên hơi hơi dồn dập……


Nham Vân chưa từng có đối đãi với hắn như vậy, khiến nam nhân có chút không kịp phản ứng…….
“Sư thúc, tim ngươi đập rất nhanh”. Đôi môi Nham Vân dán lên cằm nam nhân, đầu lưỡi y từ cằm nam nhân chậm rãi ɭϊếʍƈ qua hàm dưới của nam nhân………


Thân thể nam nhân đang run rẩy, ánh mắt trở nên không ổn định, cảm giác được tay Nham Vân chậm rãi trượt tới bên hông hắn, duỗi vào trong y phục hắn.


Nam nhân lại không thể đẩy Nham Vân ra, nếu hắn đẩy Nham Vân ra thì Nham Vân nhất định sẽ ngã sấp xuống, hắn chỉ có thể đứng bất động, nghe Nham Vân nói chuyện với hắn, cảm giác được đầu lưỡi Nham Vân không chút hoang mang ɭϊếʍƈ lộng cằm hắn…….


Xúc cảm nóng ướt kia khiến cho nam nhân có chút chân tay luống cuống, hắn nhẹ nhàng giơ tay muốn đẩy Nham Vân ra, nhận thấy được thân thể Nham Vân đang trượt xuống nên hắn đành phải ngược lại giơ tay chụp lấy Nham Vân.


Cả người Nham Vân đều dựa vào trên người hắn, hắn chỉ cần đưa tay giữ chắc Nham Vân, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng đậm, hắn cảm giác được ngực có chút dính ướt nong nóng, miệng vết thương của Nham Vân nứt ra rồi nhưng Nham Vân lại bình tĩnh giống như không có việc gì, cả người đều dựa vào trên người hắn, hắn dìu Nham Vân tới bên cạnh ngồi xuống.


Máu đỏ tươi kia chảy ra thấm qua băng vải, nhiễm đỏ vạt áo Nham Vân, nam nhân cau mày đưa tay đè ngực y lại, y không lên tiếng nhìn chằm chằm nam nhân.


Trong tay nam nhân tập trung linh khí, hắn đang giúp Nham Vân chữa thương, nhưng máu đỏ tươi không ngừng từ vết nứt tràn ra, sắc mặt Nham Vân trắng bệch tựa vào trên ghế, không muốn nói chuyện.
Bên ngoài rất loạn.


Trong Thiên Phật lâu cũng không thái bình, Nham Vân bị thương rất nặng, nam nhân cố sức giúp y cầm máu khiến cho cả người chính mình lây dính máu tanh, ngoại sam của hắn choàng trên vai Nham Vân, bên ngoài gió rất lớn, tay hắn lạnh như băng lại đông cứng, hắn đang do dự, do dự muốn chuyển một ít linh lực cho Nham Vân, xem sắc mặt Nham Vân trắng bệch thì hắn có chút không đành lòng.


“Ngươi nhìn ta làm gì?”. Nham Vân lãnh đạm cười nhạo nam nhân, đáy mắt y tràn đầy thần sắc lãnh đạm, y đối Tích Duyên thủy chung đều lãnh đạm, luôn châm chọc khiêu khích, cho dù là thời điểm hoan ái thì cũng luôn tự mình hưởng thụ chứ chưa bao giờ sẽ để ý tới cảm thụ của Tích Duyên.


Nhưng ở trong mắt Tích Duyên thì Nham Vân không có tuyệt tình như thế, dù sao Nham Vân cũng là đồ đệ của hắn, hắn biết cá tính của Nham Vân, hơn nữa Nham Vân là nam nhân đầu tiên của hắn…….
Hắn không muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy…….


Đối mặt chất vấn của Nham Vân thì nam nhân không có trả lời, ngược lại đánh trống lảng, hắn lẳng lặng ngồi ở bên người Nham Vân, hắn cảm giác được Nham Vân đang nhìn hắn, hắn do dự ngồi một lát, “Ngươi có muốn linh khí hay không……”. Thanh âm hắn có chút mơ hồ, hình như chính mình đều đang do dự.


“Sao? Hiện tại ngươi đang hỏi ý kiến của ta sao?”. Nham Vân cười nhẹ một tiếng, y giơ tay che kín mu bàn tay của nam nhân, đầu ngón tay nam nhân run rẩy một chút, nghe được y ghé vào lỗ tai mình ôn hoà nói, “Vậy nếu ta nói ta muốn thì ngươi sẽ cho ta sao?”. Y nhìn chằm chằm nam nhân, tay y thực vô lực, thanh âm cũng thực mệt mỏi.


“Ân”. Nam nhân cũng không kiêng dè mà gật đầu, động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ tới nỗi khiến Nham Vân suýt nữa tưởng ảo giác, sự thản nhiên cùng trực tiếp của nam nhân ngược lại làm cho Nham Vân có chút kinh ngạc.


Nham Vân không biết nam nhân có dạng tâm tình gì khi nguyện ý đem linh khí cho y, hoặc là nam nhân muốn dùng linh khí để đền bù cái gì, y hoài nghi nhìn chằm chằm nam nhân, tay y vô lực trùm kín mu bàn tay dính đầy máu tươi của nam nhân…….


Tay nam nhân thật lạnh như băng, hắn không có nhìn Nham Vân, Nham Vân muốn xiết chặt tay hắn nhưng không có khí lực, ngay cả động tác chớp mắt thì Nham Vân đều thả chậm, mà hắn không nói gì, hình như đang chờ đợi Nham Vân trả lời.


“Nếu ngươi tự nguyện thì ngươi đem linh khí cho ta, ta không ngại nhận thứ tốt của ngươi”.
“Ta có điều kiện”. Nam nhân thấp giọng yêu cầu.


Hình như Nham Vân đã sớm đoán trước được, y gật đầu: “Ngươi nói, bất kể cái gì ta đều có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi cho ta linh khí”. Y chỉ biết nam nhân sẽ không tốt như vậy tự nguyện đem linh khí cho y, cho dù nam nhân lạnh nhạt tới đâu, nếu không so đo y làm chuyện đó với nam nhân, nam nhân không có khả năng đối y tốt như vậy. Ngoại trừ…….Nam nhân thích y.


Yêu cầu của nam nhân rất đơn giản, chính là Nham Vân không cần đối hắn làm lại chuyện đó, tuy rằng nói ra loại yêu cầu này có chút kỳ quái, có chút không biết tự lượng sức mình, còn có chút tổn thương tự tôn của Nham Vân, nhưng Nham Vân vẫn là nhịn xuống xúc động muốn chửi hắn tự tin quá mức, gật đầu đáp ứng yêu cầu “không biết tự lượng sức mình” của hắn, rất nhanh Nham Vân tiếp nhận được linh khí truyền qua từ lòng bàn tay của hắn.


Nam nhân chỉ chia 1 chút khiến Nham Vân có thể khôi phục lực lượng tinh thần khí của y, cũng không phải vô tư kính dâng linh khí trong cơ thể cho y, Nham Vân hơi hòa hoãn một chút, có tinh thần hơn nhiều, nhưng vẫn như người thường hơi suy yếu một chút.
Thắt lưng Nham Vân rất đau…….


Nhìn thấy nam nhân muốn đi thì y chụp lấy tay nam nhân, không cho nam nhân đi:” Dìu ta tới bên trong đi, tà khí lập tức sẽ chui vào trong lâu…….”. Nam nhân đỡ y đi tới mật thất, ngồi xuống giường tĩnh tâm phủ đầy kim văn ở bên trong.
Nam nhân đốt nến, cũng để Nham Vân ngồi xuống.
“Đóng cửa”.


Ý Nham Vân bảo nam nhân đóng cửa, đều đóng cửa lại, dùng linh lực phong bế đại môn, mật thất này rất lớn, trên vách tường đầy tượng Phật uy nghiêm, bốn phía đều thờ phụng tượng Phật ánh vàng rực rỡ, chắc tà khí không thể xâm lấn nơi đây.


Nham Vân nằm xuống nghỉ ngơi, nam nhân ngồi xuống bên cạnh.


Nam nhân nhắm mắt lại điều tức, thời điểm ngưng khí không thể bị quấy rầy, nơi này khá yên tĩnh, hắn phải nhanh hồi phục chút mới được, nhưng vào lúc này hắn cảm giác được Nham Vân dán lên lưng hắn, hai tay trượt xuống chân hắn, cằm Nham Vân dể tại đầu vai hắn, hô hấp nhẹ nhàng phun ở cần cổ hắn.


Khí tức nam nhân hỗn loạn…….
“Ngươi làm cái gì?”. Nam nhân căn bản là không dám lộn xộn, khí tức trong cơ thể hắn đang tán loạn.


Nham Vân không để ý tới nam nhân, y giơ tay chậm rãi mở vạt áo nam nhân ra, nam nhân rõ ràng cảm giác được tay y duỗi vào trong y phục mình, tay y lạnh lẻo không hề kiên nhẫn xoa nắn…….


“Ngươi đáp ứng ta rồi, không chạm vào ta, sao ngươi có thể đổi ý?”. Nam nhân ổn định khí tức hỗn loạn trong cơ thể, hắn giơ tay tóm lấy tay Nham Vân, Nham Vân cường ngạnh cởi khố đầu (qυầи ɭót) của hắn ra.
Hắn không thể động.


Nham Vân ghé vào lỗ tai nam nhân nói: “Ngươi cũng như thế, ngươi nói cho ta linh khí, ngươi chỉ cho ta một chút như vậy, còn muốn yêu cầu ta đáp ứng ngươi?”. Y không chút hoang mang nói, giơ tay cởi quần nam nhân ra…….
“……”. Nam nhân á khẩu.


“Không phải ngươi nói cần công bằng sao, hiện tại cho ngươi cơ hội bù lại, ngươi nên cảm ơn ta”. Tay Nham Vân đang tàn sát bừa bãi, mặc kệ là ai thì ở thời điểm y đang chơi đùa cũng không có thể quấy rầy, y biết nam nhân không thể động nên sờ soạng nam nhân.


Nam nhân vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, Nham Vân lấy tay chống đầu, nằm nghiêng bên cạnh nam nhân, ngón tay đùa bỡn vạt áo nam nhân: “Sư thúc, ngươi chưa bao giờ nói dối, tại sao hôm nay muốn bẫy ta?”.
Điều này sao có thể coi là bẫy rập chứ……


Tích Duyên có miệng mà khó trả lời, đành phải nói: “Ta không có”. Hắn biết Nham Vân thích bóp méo ý tứ thực lòng của hắn, hắn không muốn lại giải thích, nhìn thấy Nham Vân dựa tới đây thì tim hắn đập rất nhanh.


Cái loại cảm giác này thật giống như quay lại rất nhiều năm trước, thời điểm Nham Vân cùng hắn đồng sàng cộng chẩm (aka ngủ chung), bên ngoài giao chiến kịch liệt nhưng trong mật thất lại có một phen quang cảnh khác.


Nham Vân đưa tay lật mặt nam nhân qua, khiến nam nhân nhìn y: “Sư thúc, ngươi nói nếu Xích Luyện hoặc là Phật Hàng nhìn thấy ngươi cùng ta…….. Chính là sẽ có tâm tình như thế nào?”.


Nham Vân đặt giả thiết hỏi nam nhân. Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân nhục nhã thì y lại gần hơn một chút, hô hấp của hai người rất gần rất gần, nam nhân thậm chí cảm thấy được chỉ còn thiếu một chút nữa là chạm tới môi y.


Nam nhân bình tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng lại tràn đầy bất an, cho dù hắn trấn định ra sao thì cũng không che dấu được tiếng tim đập, không thể lừa gạt được Nham Vân.


Hắn đoán được Nham Vân muốn làm cái gì, hắn bất an, bàng hoàng, rất nhanh hắn liền cảm giác được một tay Nham Vân cởi nút buộc quần của hắn ra: “Sư thúc, hiện tại ngươi tốt nhất không cần lộn xộn, nếu là bị thương tĩnh mạch thì sẽ không còn mạng gặp lại Liễu Phong”. Nham Vân vừa làm bộ đứng đắn khuyên bảo nam nhân vừa không chút để ý cởi y phục nam nhân ra.


“Nếu Liễu Phong nhìn thấy thì ngươi sẽ không có cơ hội”. Nam nhân đột nhiên mở miệng, hắn hy vọng như vậy có thể ngăn cản Nham Vân, cảm giác được Nham Vân ngừng động tác lại, hắn giống như thấy được hy vọng, hắn tiếp tục nói, “Nếu ngươi thật tình thích Liễu Phong thì sẽ không lại làm loại chuyện này, nếu Liễu Phong nhìn thấy ngươi đối ta như vậy thì sau này ngươi muốn cùng một chỗ với Liễu Phong sẽ rất khó……”


“…….”
“Liễu Phong sẽ không dễ dàng tha thứ cho người trong lòng mình có quan hệ cùng người khác, huống chi…….”. Nam nhân do dự, cuối cùng vẫn là cắn răng nói ra, “Ngươi đã chán ghét ta, tại sao luôn sẽ đối ta làm loại sự tình này”.


“Ai nói ta chán ghét ngươi?”. Nham Vân gần như lập tức hỏi vặn lại, nhanh tới nỗi ngay cả chính y cũng không ý thức được.


Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, dưới ánh nến yếu ớt hắn nhìn thấy rõ dung nhan của Nham Vân, trên mặt Nham Vân vẫn trắng bệch như cũ lưu lại vết máu nhàn nhạt, nhìn qua thực suy yếu, nhưng Nham Vân vẫn kiên trì nói chuyện cùng hắn……


Mà ở trong mắt Nham Vân bộ dáng bất an lại bàng hoàng bây giờ của nam nhân, cùng nam nhân bình thường bình tĩnh có chút chênh lệch, có lẽ là bởi vì nội tức nam nhân rối loạn, có lẽ là bởi vì nam nhân lo lắng bị y vũ nhục, lại hoặc là nam nhân sợ hãi để lộ tâm sự của mình.


“Ngươi đang sợ hãi”. Nham Vân thấp giọng nở nụ cười, ngón tay y chậm rãi lướt qua cánh tay nam nhân, lướt qua ngực nam nhân, y cảm giác được nam nhân đang hút không khí, đang run rẩy.
“Ngươi……. Ngươi nói bậy”. Nam nhân phản bác.


“Ta không có ý muốn chạm vào ngươi, chỉ là nhẹ nhàng chạm ngươi một chút thì ngươi cho rằng ta muốn đối ngươi làm gì, sư thúc, tư tưởng của ngươi thực phức tạp”. Ánh mắt Nham Vân chớp chớp nhìn bộ ngực rộng mở của nam nhân, chậm rãi hướng lên trên, chậm rãi nhìn chằm chằm thần tình hai má mềm mại của nam nhân, “Trước kia ngươi sẽ không như vậy, ai dạy ngươi? Xích Luyện? Phật Hàng? Hay là Cửu Hoàng?”.


“Không……”.


Đối mặt đùa giỡn của Nham Vân khiến cho nam nhân dở khóc dở cười, trước kia Nham Vân cũng sẽ không nói chuyện với hắn như vậy, hắn không biết là nên khóc hay cười, thời điểm trước kia Nham Vân muốn hắn, thời điểm không muốn hắn thì cũng rất ít phản ứng hắn, hiện tại thế nhưng biết “đùa giỡn” hắn, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhưng hắn lại cảm thấy được thực kinh ngạc……


Nam nhân đang cố gắng khống chế khí tức tán loạn trong cơ thể, Nham Vân biết nam nhân không thể khôi phục hoạt động được nhanh như vậy, trong đoạn thời gian này y dùng hết ngôn ngữ “đùa giỡn” nam nhân, có đôi khi nam nhân sẽ nghe, có đôi khi không nghe, nhưng mỗi khi nhìn thấy y tới gần thì nam nhân đều sẽ nhắm mắt lại, điều này làm cho y cảm thấy được rất tưc cười, nam nhân này sẽ không khờ dại đến nỗi nghĩ y muốn hôn nam nhân chứ?


Hay là…… trong nội tâm nam nhân, thật ra chờ mong y hôn nam nhân?
Nham Vân đang suy đoán nhưng là không biết suy nghĩ dưới đáy lòng nam nhân, đôi mắt y lãnh đạm rất bình tĩnh, y lẳng lặng nhìn nam nhân một lát, cái gì cũng không có làm.


“Ngươi nhắm mắt lại làm cái gì, ta cũng sẽ không hôn môi ngươi”. Nham Vân giơ tay ôm thắt lưng nam nhân, ôm nam nhân vào trong ngực y, ngay thời điểm nam nhân kinh ngạc với hành động của y thì y đột nhiên đối, “Có người vào được”.


Nam nhân vừa định nói chuyện thì lại nhìn thấy sắc mặt Nham Vân đột nhiên thay đổi, y đối nam nhân nói: ”Không đúng, là tà linh dũng mãnh vào Thiên Phật tháp……”. Y vừa dứt lời thì cảm giác được có vật thể gì đó va chạm đại môn của mật thất.
“Tà khí rất mạnh”.


Nam nhân bị cổ tà khí kia áp chế rất khó chịu, Nham Vân kéo hắn tới chỗ sâu nhất, hai người tựa vào sau lưng kim Phật, hy vọng nhờ Phật quang ngăn cản tà khí…….
Ầm ầm ——
Rầm rầm ——


Mật thất đang lay động, chấn động không ngừng, nam nhân không động đậy được, hắn cảm giác được tay Nham Vân đặt ở trên lưng hắn, bất đồng nảy lên, hắn cảm giác được Nham Vân dần dần ôm sát hắn……..
Phong ấn nam nhân bố trí sắp bị phá vỡ…….


Nham Vân cúi đầu vùi trên cổ nam nhân, hai tay dùng sức ôm sát nam nhân đang bất động, thân thể kia truyền đến xúc cảm cực nóng, cùng lay động cuồng loạn bên trong khiến tim nam nhân đập nhanh hơn.
“Đừng như vậy”. Nam nhân bất an.


Tay Nham Vân sờ soạng trên người nam nhân, “Không sao hết”. Thanh âm y nhỏ đi rất nhiều…….
“Ngô……”.
“Rất kích thích?”. Nham Vân nở nụ cười, một tay y sờ về phía chân nam nhân, “Loại thời điểm này, ta cảm thấy ngươi chắc là rất thích”. Y thấp giọng nói, nhiệt khí phun vào trong lổ tai nam nhân.


“Đừng…….”. Nam nhân đang run rẩy.
Động tác của Nham Vân ngừng lại, ôm chặt nam nhân, y dán tại bên tai nam nhân, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói với nam nhân: “Sư thúc, tà đế đến đây”.