Sau một đêm không thể ngủ được, Tích Duyên cảm giác được toàn thân ủ rũ, y nhắm lại hai mắt mơ mơ màng màng. Lúc này, cửa phòng bị một trận lãnh phong thổi khai, một đạo mị ảnh hồng sắc lặng lẽ vô tức như ảo ảnh đi tới bên giường, nam nhân đang ngủ say không hề phát hiện ra.
Xích Luyện vô thanh vô tức vung tay áo, quang mang ân hồng sắc chậm rãi bao trùm thân thể nam nhân, để nam nhân không tỉnh lại, hắn hướng nam nhân thi triển miên chú!
Hắn vừa từ bên ngoài tu chỉnh hoàn linh lực hồi phủ, Ngọc Li liền nói cho hắn chuyện đã phát sinh tại Xích phủ đêm hôm qua, Xích Luyện là người thông minh nhạy bén, hắn đương nhiên biết trải qua đêm nay Tích Duyên nam nhân này hôm sau khẳng định hội hướng hắn chào từ biệt, hắn vốn là để Ngọc Li giả trang muội muội của mình lấy sắc đẹp lưu lại nam nhân, đáng tiếc này nam nhân không hiểu phong tình, đương sắc trước mặt lại không chút nào động tâm.
“Tích đại ca......” Xích Luyện ngồi ở bên giường, hai tay nhẹ nhàng mà đẩy đẩy nam nhân, “Tích đại ca, ngươi có đang ngủ không, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.” Hắn thử đẩy mạnh thân thể nam nhân, phát hiện nam nhân không có phản ứng, hắn mới yên tâm cúi đầu, tiến đến bên môi nam nhân......
Xích Luyện chậm rãi đề khí......
Một cỗ linh khí phấn kim sắc theo miệng nam nhân từ từ tràn ra, hấp nhập vào bên trong cơ thể Xích Luyện, rất nhanh linh lực của nam nhân đã bị hút sạch sẽ, Xích Luyện thỏa mãn liếc mắt nhìn nam nhân, hắn hoàn toàn không nghĩ tới linh lực của nam nhân có thể lại tư nhuận như thế, so với hắn lúc trước bắt được đạo sĩ của Tích Vân quan cường hơn nhiều, làm cho đạo hạnh của hắn cũng tăng lên không ít.
Nam nhân như trước vẫn đang ngủ, không có bất kì phản ứng gì, Xích Luyện vốn muốn ăn y, kia nhất định là đại bổ, bất quá đại bổ có đôi khi hại thân, hắn vừa rồi cũng đã hút đủ linh lực.
Xích Luyện hắn một đời tối chán ghét chính là xú đạo sĩ của Tích Vân quan, hắn đè lên ống tay áo của nam nhân, vẫn chưa phát hiện cánh tay nam nhân có đạo ấn của Tích Vân quan, hơn nữa, nam nhân ngày thường đối hắn cũng không tệ, lần đầu tiên gặp mặt còn ngốc nghếch nghĩ muốn cứu hắn, lần này cho dù là nam nhân vận khí tốt, gặp được hắn không muốn ăn thịt, Xích Luyện cũng coi như tích đức làm việc thiện, không ăn nam nhân!
Những đầu ngón tay lạnh như băng liên tục chạm vào làn da và những thớ cơ săn chắc, kia nhiệt độ ấm áp làm cho Xích Luyện có chút lưu luyến, nhưng bàn tay lạnh như băng của hắn lại làm cho nam nhân cảm thấy có chút rét lạnh, nam nhân khẽ nhăn mày, tựa hồ là muốn tránh khai, nhưng nam nhân bị trúng miên thuật này căn bản vẫn không có chút dấu hiệu nào sẽ nói là có thể tỉnh lại.
“Không...... Không cần......” Tích Duyên nhắm lại ánh mắt cự tuyệt, thanh âm của y có phần mơ hồ, nghe không rõ lắm.
Không cần?
Xích Luyện chậm rãi nhướn mắt, ý vị thâm trường nhìn chăm chú nam nhân đang chìm vào giấc ngủ, này nam nhân vừa rồi là kêu không cần, nam nhân là thập ma mộng ( ngủ mớ:)))? Vẫn có thể cảm giác được hắn đụng vào?
Ngón tay lạnh như băng của Xích Luyện nhẹ nhàng đặt ở hai má nam nhân, thong thả vẽ ra những vòng tròn, nam nhân run rẩy, miệng còn la “Không cần như vậy… ”......
Thân thể hảo mẫn cảm......
Phản ứng hảo thú vị......
Nam nhân là đang xuân mộng sao? Xích Luyện cực kì kinh ngạc, đối tượng xuân mộng của nam nhân đến tột cùng là ai, song mâu u tĩnh thâm thúy lẳng lặng nhìn chăm chú cổ áo mở rộng của nam nhân......
Nam nhân bất an cơ thể khẽ giật giật.
Song mâu của Xích Luyện dần thu lại, hắn thật không nghĩ tới thân thể nam nhân lại như vậy mà hảo a, thậm chí có thể nói là mê người, đặc biệt là khi y không ngừng kháng cự như vậy.
Hắn rất muốn biết nếu hắn hàm trụ nhũ tiêm của nam nhân, nam nhân có hay không sẽ thét chói tai. Cơ thể mẫn cảm như thế này, so với hồ yêu lại càng mê người hơn. Xích Luyện chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lưỡi giống như lưỡi của loài xà, ɭϊếʍƈ lên nhũ thủ(đầu của nhũ tiêm ấy, đừng hỏi bạn =^=) của nam nhân, cái lưỡi xà linh hoạt của Xích Luyện liên tục chơi đùa, khiêu khích nhũ tiêm đỏ hồng trước ngực của nam nhân......