—————————Flash back——————————-
Nửa đêm
Reng reng reng reng reng reng
“Alô oaoa…”
“Yoochun huyng híc híc”
“Junki? Em sao vậy? Sao khóc?” – Yoochun hỏang hốt ngồi phật dậy
“Em…huhu….huyng….em…” – Junki nức nở
“Ok bình tĩnh,nói mọi chuyện cho huyng biết”
“Em ko biết…huhu….em…em gọi đt….cho Yunho……bla bla…” – Junki kể chuyện gọi đt về cho Yunho,Yoochun nghe mà nuốt nước bột
“Em đừng buồn….em rất tốt chắc chắn sẽ tìm được người mình yêu mà” – Yoochun an ủi
“Huyng huhu….em uống say….và….lên giường…với người đàn ông lạ mặt huhu” – Junki khóc lớn hơn
“What? Junki em….em ko sao chứ? Em đang ở đâu?”
“Em đang trong nhà tắm,tên đó còn ngủ trên giường….huyng em sợ lắm huhu”
“Bình tĩnh,ko sao,ko sao đâu có huyng ở đây”
“Huyng,em…em muốn về Hàn…”
“Uhm em về đi,huyng sẽ chăm sóc em”
“Huyng….em yêu Yunho lắm huyng huhu”
“Junki à…..”
“Huyng…em muốn chết”
“No no Junki,caml down ok! Em về Hàn ngay đi,mọi chuyện còn lại huyng sẽ lo ok.Hứa với huyng đừng làm chuyện gì dạy dột”
“Huyng…..huhu”
…
“Chunnie làm gì mà lấm lết thế?” – Junsu bước từ phía sau đến
“À…ko…anh đang suy nghĩ chút chuyện” – Yoochun lắc đầu
“Nói em nghe đi Chunnie” – Junsu choàng tay ôm cổ Yoochn
“Susu à,nếu em yêu anh mà anh yêu người khác,em đòi tự tử thì anh phải làm sao?”
“Hửm????” – Junsu ngớ người ra với câu hỏi đó – “Anh hỏi vậy là sao?” – mặt Junsu lập tức chuyển màu
“Ờ…Susu em đừng hiểu lầm,anh chỉ nói nếu,nếu thôi mà” – mặt Yoochun méo xẹo
“Anh ko rỗi hơi nghĩ mấy chuyện mà ko thể,nói cho tôi biết anh yêu con nào?”
“No baby,I love you!” – Yoochun xua tay
“Anh yêu ai đến nỗi suy nghĩ như vậy hả?” – Junsu gào lên
“Anh ko có”
“Tôi ko tin,anh đúng là chứng nào tật nấy.Anh cút ngay cho tôi,tôi ko muốn nhìn thấy mặt anh nữa” – Junsi chỉ ra cửa
“Susu à,ko phải….”
“GET OUT NOW!”
————————————-End Flash back—————————
“À….”- Yunho gật gù – “Mày nói cái gì Junki….”
“Tại mày đó,ko tắt đt cậu ấy nghe tiếng rên của mày và người khác.Bị tổn thương,trong khi mày nói đt với cậu ấy mà lên giường với người khác,ai mà ko shock”
“Ya! mày cũng biết là tao ko yêu Junki,với lại tao đã nói rõ từ lâu rồi” – Yunho nhíu mày
“Tao ko biết,chiều nay cậu ấy sẽ về đến Hàn,coi bộ ko đón cậu ấy về nhà tao được rồi.Thân tao còn lo chưa xong nữa” – Yoochun nhìn hắn
“Đừng nói là để cậu ta ở đây nhá,cậu ta cũng có biệt thự riêng mà” – Yunho né tránh
“Chính vì biệt thự riêng tao mới sợ,cậu ấy đang muốn chết,đang muốn chết đấy.Mày hiểu ko?” – Yoochun nhấn mạnh
“Đưa cậu ta về đây thì tao chết,mày ko biết Joonggie ghen đâu thua Susu của mày,mày giết tao còn sướng hơn”
“Tao sẽ nói chuyện với Jaejoong,cậu ấy sẽ hiểu dù sao cũng là một mạng người,thà để cậu ấy ghen 1 chút còn đỡ hơn đứng nhìn Junki tự sát,mày ko sợ ân hận cả đời sao?”
“Hiazzz….”
….
“Junki chào mừng em về” – Yunho nở nụ cười tươi
“Chào….anh” – cậu cúi đầu
“Anh và Yoochun đã chuẩn bị phòng cho em,em nghỉ ngơi đi.Khi nào khỏe chúng ta đi chơi” – Yunho niềm nở
“Cám…ơn…Yunho” – cậu thút thít – “E…em…sợ lắm…huhu” – cậu ôm lấy hắn – “E…em sợ…anh sẽ ghét bỏ em huhu….em sợ lắm Yunho” – cậu nói trong tiếng nấc
“Ok,ko sao rồi,em đã ở đây với anh và Yoochun.Ko ai có thể làm hại em nữa đâu” – hắn vuốt nhẹ lưng cậu
“Phòng chuẩn bị xong rồ…i…” – Jaejoong chết trân,cậu đứng giữa những bậc thang nhìn
“Junki…” – anh vội đẩy nhẹ ra – “Lên phòng nghỉ chút đi,anh cho người làm thức ăn ngon cho em”
“Cám ơn anh Yunho,anh tốt với em quá” – Junki cảm động
“Để anh đưa em lên phòng” – Yoochun vội nắm tay Junki dẫn đi và cười với Jaejoong một cái cầu hòa
“Joonggie lúc nãy….”
“Em hiểu,anh ấy chấn động và cần an ủi” – cậu cắt ngang lời hắn – “Nhưng em ko hi vọng sẽ có bất cứ tình cảm hay sự động viên ngoài cái ôm” – cậu nhìn trừng trừng vào hắn
“Dĩ nhiên” – hắn vội gật đầu
…
“Junki sao em ở đây?” – Yunho hoảng hốt thấy Junki chui trong góc của nhà bếp giữa đêm khuya
“Yun…Yunho….em sợ lắm….em sợ….huhu….” – Junki vội ôm hắn
“Đừng sợ,anh ở đây.Ko sao,ko sao đâu” – hắn dỗ dành
“Em ko dám ngủ….em thấy rất sợ….Yunho…ôm em đi….em cần anh” – cậu siết chặt hắn
“Junki,em nằm mơ thôi,ko có gì có thể làm hại em đâu.Em đang ở nhà anh,an tòan lắm”
“Ko…Yunho làm ơn….em cần anh….em ko dám ngủ một mình đâu” – Junki khóc lóc trên vai hắn
“Ok,em bình tĩnh.Anh đưa em về phòng” – Yunho thờ dài đưa Junki về phòng cậu ấy,trong lòng anh cầu trời cho Jaejoong ngủ say đến sáng.
Phòng Junki
“Em ngủ đi,anh ở đây” – hắn ngồi trên giường nắm tay cậu
“Em sợ khi em ngủ anh sẽ đi mất”
“Ko đâu,nếu có đi thì cũng xuống bếp kiếm đồ ăn thôi” – hắn đùa
“Cám ơn anh Yunho” – Junki nhắm đôi mắt nặng trĩu.Đợi Junki ngủ say anh đi ra ngoài
“Joonggie!” – anh khẽ gọi khi thấy cậu đứng trước cửa phòng
“Anh ấy ngủ rồi à?” – cậu bình thường,ko cau có,ko bực bội
“Uhm có vẻ Junki đã chịu đả kích quá lớn,thần kinh bị ảnh hưởng” – Yunho khoát vai đưa cậu về phòng ngủ lại
“Vậy anh tính sao,cứ để anh ấy mãi như vậy sao?”
“Đợi cậu ta bình tĩnh hơn,anh sẽ khuyên cậu ấy đến gặp bác sỹ tâm lý”
….
1 tuần sau
“Cậu chủ có cậu thanh niên tên An Chi Huyn nói muốn gặp cậu Junki” – ông quản gia nói
“An chi huyn?” – Yunho nhẩm lại – “Mời vào đi”
“Để tao gọi Junki xuống” – Yoochun bước lên lầu
“Chào anh tôi là An Chi huyn cứ gọi Kangta được rồi” – anh ngồi xuống sau cái bắt tay
“Vậy…anh làm bạn của Junki?” – Yunho nhìn người thanh niên khá điển trai trước mặt
“Anh ko biết tôi nhưng tôi biết anh.Junki từng cho tôi xem hình anh trong đt,anh đẹp trai hơn nhiều khi nhìn trực tiếp” – anh cười
“Junki cho xem qua ảnh à? Ko lẽ anh là người tỏ tình với cậu ấy?” – hắn chỉ tay vào người trước mặt
“Vâng,tôi về đây để giải quyết chuyện giữa hai chúng tôi.Thật ra thì….” – Kangta đăm chiêu
“SAO ANH LẠI ĐẾN ĐÂY,ANH CÚT ĐI,CÚT NGAY ĐI” – Junki gào lên khi thấy anh
“Junki,anh xin lỗi.Anh đến tìm em mong em hãy nghe anh nói đã” – anh vội tiến đến gần
“TÔI KO MUỐN GẶP ANH,ANH LÀ TÊN KHỐN,ANH LỢI DỤNG TÔI SAY VÀ CƯỠNG BỨC TÔI….CÚT ĐI” – Junki gào lên khóc,Yoochun ôm chặt cậu trong tay
“Ko phải,anh ko có cưỡng bức em.Đêm đó cả hai đều say mà….”
“TÔI CĂM GHÉT ANH,ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA”
“Anh về đây là muốn nói rõ mọi chuyện với em.Anh yêu em,anh biết em ko chấp nhận được sự thật.Anh ko bao giờ muốn có được em bằng cách đó”
“ĐỦ RỒI LÀM ƠN LÀM ƠN HÃY ĐỂ TÔI TỰ LỪA DỐI BẢN THÂN MÌNH ĐƯỢC KO? TÔI KO MUỐN,TÔI KO MUỐN PHẢI THỪA NHẬN RẰNG TÔI CÙNG ANH LÀM CHUYỆN ĐÓ,TÔI KO MUỐN HUHU KO MUỐN HUUH” – Junki ôm mặt gục đầu xuống
“Junki,anh xin lỗi,xin em hãy cho anh 1 cơ hội để chứng mình rằng anh yêu em”
“Tôi ko yêu anh,tôi chỉ yêu mỗi Yunho thôi.Tôi sinh ra là để dành cho anh ấy ngoài anh ấy ra tôi sẽ ko yêu bất kỳ một ai” – Junki thoát ra vòng tay của Yoochun lao đến ôm chặt Yunho
“Junki” – hắn khẽ gọi
“Yunho nói cho hắn biết anh cũng yêu em,anh nói đi” – Junki khóc,vùi đầu lên ngực hắn
“Junki anh…” – hắn nhìn qua cậu,cậu vẫn đứng kế Yoochun ko nói lời nào
“Yunho em yêu anh và em biết anh cũng yêu em mà,làm ơn nói đi Yunho” – Junki ngước lên nhìn hắn,hắn ấm úng nói được lời nào.Chơt Junki giật con dao gọt trái cây trên bàn dí sát cổ tay – “Yunho! nói,nói anh yêu em đi,anh nói đi”
“Junki,em bình tĩnh,bỏ con dao xuống đi” – mọi người hỏang lọan vây quanh cậu
“Nói,em muốn nghe anh nói anh yêu em,anh nói đi” – Junki gào lên,con dáo cắt vào da mỏng,máu
“JUNKI ĐỪNG!” – Yunho la lên –“Em bỏ con dao xuống trước đi rồi anh nói”
“Ko! em muốn nghe bây giờ,em muốn nghe anh nói anh yêu em.Anh nói đi” – Junki thúc con dao sát hơn
“Anh nói đi” – Jaejoong lúc này đã lên tiếng,cậu hiểu đây là hòan cảnh nào – “Anh cứ nói đi” – cậu gât đầu nhẹ với anh
“Junki,anh yêu em,em bỏ con dao xuống đi” – Yunho nhìn thẳng Junki nói
“Yunho,em biết em biết mà.Em chấp nhận,em sẽ là người yêu của anh,duy nhất mình anh thôi” – Junki quăng con dao xuống ôm vòng lấy hắn
Anh xin lỗi nhưng người anh yêu duy nhất ko phải là em – Yunho ôm nhẹ lưng Junki rồi nhìn sang cậu
….
“Bác sỹ cậu ấy sao rồi?” – mọi ngừơi đứng lên khi vị bác sũ bước xuống
“Tinh thần cậu ấy có vấn đề,tuyệt đối ko để chịu shock hay áp lực.Cứ nghỉ ngơi nhiều và uống thuốc theo toa,tuần tới tôi sẽ đến khám lại” – vị bác sỹ đưa toa thuốc cho Yunho
“Cảm ông ông” – Yunho bắt tay và kêu quản gia đưa vị bác ra cửa
“Yunho chuyện đến nước này,mày phải giả làm người yêu của Junki thôi” – Yoochun vỗ vai hắn
“Ko được” – hắn từ chối
“Yunho đây là lúc nào rồi,cậu ấy vì mày mà bị tâm thầm,mày nên có chút trách nhiệm chứ”
“Tôi xin lỗi,có lẽ tôi ko nên về đây làm bệnh tình cậu ấy nghiêm trọng hơn” – Kangta thểu não
“Ko ai muốn chuyện này xảy ra,ko ai có lỗi cả” – Jaejoong lên tiếng – “Yunnie,anh có trách nhiệm trong chuyện này nên anh phải giúp Junki khỏe lại”
“Joonggie”
“Em hiểu,em cũng ko vui vẻ gì khi đẩy anh cho người khác.nhưng người đó là Junki.Anh từng lợi dụng anh ấy,giờ thì đến lúc anh phải trả” – cậu nói,giọng có chút mỉa mai
“Anh xin lỗi Joonggie” – hắn cúi đầu
“Trong thời gian tới,em sẽ dọn ra ngoài sống”
“Tại sao?” – hắn nhíu mày
“Nếu em ở đây anh sẽ ko thể tòan tâm chăm sóc Junki được,em tin anh.Em tin tình yêu của chúng ta” – cậu nhìn hắn
“Jaejoong sẽ ở khách sạn gần đây,mày có thể thường xuyên gặp cậu ấy” – Yoochun đề nghị
“Kangta tạm thời anh đừng đến đây nữa,Junki có chuyển biến chúng tôi sẽ báo với anh” – Jaejoong quay sang nói với anh
“Cám ơn cậu,làm phiền mọi người rồi” – Kangta cúi chào ra về
“Minnie chút nữa học về đem qua nhà Junsu,để nó sống ở đó sẽ an tòan hơn” – cậu nói với Yoochun
“Joonggie,mọi chuyện sẽ qua thôi,anh hứa.5 năm qua tình yêu của anh ko thay đổi thì bây giờ cũng vậy” – hắn ôm lấy cậu
“Em tin” – cậu siết chặt cái ôm niềm tin