Yêu không chậm trễ

Chương 66

Chương 66

Chiếc giường trong phòng này khoảng 1,5m, so với chiếc giường 2m trong nhà họ thì có vẻ hơi chật hẹp, Phó Cảnh Sâm không quen, Lục Tinh chui vào trong ngực anh, cảm giác cũng giống vậy.

Có lẽ là vì là ngày nghỉ nên Phó Cảnh Sâm thực sự ngủ trưa với cô.

Hai người bị những tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, Lục Tinh nằm trong ngực anh lầm bầm: "Sao lại có tiếng gõ cửa..."

Phó Cảnh Sâm xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói: "Em ngủ tiếp đi, anh đi xem xem."

Lục Tinh còn chút buồn ngủ, miễn cưỡng ừ một tiếng, cô xoay người, vẫn không mở mắt ra.

Phó Cảnh Sâm mặc quần áo xong thì đi xuống tầng, băng qua sân đi ra mở cửa, ngoài cửa là cặp vợ chồng trung niên, anh lạnh nhạt hỏi: "Hai người tìm ai?"

Cặp vợ chồng trung niên cẩn thận nhìn anh một lúc, không khí giằng co mấy giây, người đàn ông trung niên phản ứng lại trước, mỉm cười nịnh nọt: "Cậu là cậu Phó không? Tôi là bác cả của Lục Tinh, nghe nói Lục Tinh về rồi nên chúng tôi qua thăm. Lúc nhỏ cậu ở thị trấn hai năm, bây giờ tôi vẫn còn nhớ cậu đó, không biết cậu có còn nhớ tôi không?"

Trong lòng Phó Cảnh Sâm đã hiểu, anh chỉ nói một câu: "Lục Tinh đang ngủ."

Anh không mời họ vào, càng không có ý định gọi Lục Tinh dậy.

Hai người ngoài cửa cảm thấy được sự lạnh lùng của anh, nụ cười có chút ngượng ngùng, họ thấy Phó Cảnh Sâm không giống với người năm đó đến thị trấn, thân hình cao lớn như vậy đứng trước mặt họ, vô hình khiến cho họ cảm nhận được một áp lực nặng nề.

Bác cả của Lục Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là bác gái mỉm cười lên tiếng: "Nghe nói vợ chống Tiểu Thích ra nước ngoài rồi, tối nay cậu Phó và Lục Tinh đến nhà chúng tôi ăn cơm đi."

Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm vẫn rất lạnh nhạt: "Không cần đâu, không có chuyện gì nói nữa thì tôi lên tầng đây."

Anh đang định đóng cửa thì bác cả vội đưa tay ngăn lại: "Nghe nói cậu và Lục Tinh chuẩn bị kết hôn rồi à? Cha mẹ Lục Tinh đã mất, cũng chỉ có mấy người thân là chúng tôi thôi, con bé lập gia đình, mấy người trưởng bối chúng tôi không thể không quan tâm, cha mẹ con bé không còn, hôn sự của con bé nên do chúng tôi tổ chức, cũng không thể để một cô gái tự gả đi được..."

Phó Cảnh Sâm cắt ngang lời ông: "Các người coi cô ấy là người thân sao? Lục Tinh là do nhà chúng tôi nuôi lớn, cô ấy muốn gả cho tôi, hôn sự của chúng tôi đương nhiên là do tôi tổ chức, không liên quan gì đến mấy người cả."

Có lẽ lời anh nói quá thẳng thắn khiến sắc mặt hai người ngoài cửa lúc trắng lúc xanh.

Phó Cảnh Sâm đóng cửa lại ngay trước mặt bọn họ.

Hình như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lục Tinh đang đứng trên ban công nhìn xuống, anh khẽ cười với cô, nhanh chân bước lên tầng.

Vốn Lục Tinh vốn muốn ngủ tiếp nhưng nghe tiếng nói chuyện ở tầng dưới, cô tò mò nhìn xuống, không ngờ vợ chồng bác cả đến.

Nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ, vốn cô còn buồn ngủ cũng tỉnh táo lại ngay lập tức.

Đây chính là người thân cực phẩm trong truyền thuyết đó sao?

Phó Cảnh Sâm quay lại phòng, thấy Lục Tinh còn đứng ngẩn người ở ban công.

Anh đi qua ôm lấy cô từ đằng sau, thấp giọng hỏi: "Sao không ngủ tiếp?"

Anh không nói chuyện vừa rồi, Lục Tinh cũng không muốn nói nhiều, quay đầu lại nhìn anh: "Không muốn ngủ nữa, đợi lát nữa chúng ta đi dạo bờ sông, thuận tiện mua cá về, tối nay em nấu cá cho anh ăn nhé."

Phó Cảnh Sâm nhướng mày: "Được."

Hai người thay quần áo xong đi ra cửa, Lục Tinh mang theo không ít quà về, trước khi trở về thị trấn cô đều ở nhà Diệp Hân Nhiên, lần này quay về đương nhiên muốn đi thăm một chút.

Cha mẹ Diệp Hân Nhiên thấy cô đến thì rất vui mừng, lại thấy Phó Cảnh Sâm bên cạnh cô, mẹ Diệp kéo cô qua một bên khẽ nói: "Hân Nhiên bây giờ có bạn trai chưa, bác và cha nó vội muốn chết, nghe nói cậu Phó là ông chủ, vậy chắc chắn quen biết không ít người, con xem hộ dì một chút, có ai thích hợp với Hân Nhiên, thì con giúp nó nhé..."

Lục Tinh không dám đề cập đến chuyện của Johnson, chỉ hé miệng cười: "Dì, dì yên tâm đi, Hân Nhiên rất ưu tú, người theo đuổi cậu ấy phải đứng xếp hàng đó, cháu sẽ để ý giúp dì."

"Haizz, dì đang lo lắng thôi, vốn đang định nói chuyện kết hôn hai đứa chúng nó lại chia tay, đúng là làm dì với cha nó lo lắng muốn chết."

"Dì yên tâm đi, con sẽ để ý giúp cậu ấy."

"Ôi, vậy thì tốt, con nói vậy dì cũng yên tâm được phần nào..."

Từ nhà Diệp Hân Nhiên đi ra, Lục Tinh kéo Phó Cảnh Sâm đi tới bờ sông.

Bên bờ sông có không ít người đang câu cá, có vài người chỉ đứng bên bờ sông chờ ai câu được thì xông lên mua, bởi vì cá ở bờ sông rất tươi, đắt một chút cũng có người mua.

Cô kéo kéo anh: "Đi, chúng ta cũng đi mua một con."

Hai người đi tới bờ sông, mọi người rối rít nhìn sang, Lục Tinh thấy tỷ lệ người quay đầu là vì giá trị nhan sắc của Phó Cảnh Sâm quá cao, có người tò mò hỏi có phải bọn họ qua đây du lịch hay không, Lục Tinh nói bản thân là người của thị trấn này khiến quần chúng vây xem rất hiếu kỳ.

Lúc còn khá nhỏ Lục Tinh đã rời thị trấn rồi, người bình thường không có ấn tượng với cô cũng là chuyện dễ hiểu, cha mẹ và bà đều mất sớm nên nói ra nhất định mọi người cũng không biết, nếu nhắc tới bác cả và cậu thì có lẽ mọi người sẽ biết, nhưng cô cũng không có ý định đề cập tới bọn họ.

Đối với họ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là những lần tranh cãi rồi đùn đẩy cô cho người khác.

Tình thân có thể thấm trong máu, cũng có thể nhạt như nước.

Phó Cảnh Sâm nghe cô dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với người khác, cuối cùng mua một con cá, anh xách cá, cô kéo anh đi.

Anh khẽ cười: "Không ngờ em còn có thể nói giọng địa phương."

Lục Tinh cũng cười: "Chỉ hơi không tự nhiên thôi, đã nhiều năm em không nói rồi."

Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ánh chiều tà rải đầy trên mặt sông, nước gợn sóng lăn tăn, rất đẹp.

Thị trấn nhỏ và thành phố lớn không giống nhau, tiết tấu sinh hoạt lặng lẽ mà chậm chạp, cũng không biết tại sao bước chân của hai người cũng trở nên chậm lại.

Lục Tinh đột nhiên hỏi anh: "Nếu để cho anh trở về đây sống, anh bằng lòng không?"

Phó Cảnh Sâm hỏi ngược lại: "Em muốn về đây à?"

"Cuộc sống ở đây chậm rãi, nếu ở đây có khi sẽ sống lâu thêm được mấy năm." Cô ngẩng đầu nhìn anh, bật cười thành tiếng: "Nhưng mà, muốn một chủ tịch như anh về thị trấn sống, có lẽ giống như đạo lý các vị quan thời cổ đại cáo lão hồi hương vậy."

Cô vỗ vỗ cánh tay anh, trấn an: "Em chỉ nói đùa thôi, em là gả vào..."

Vội vàng dừng lại, suýt nữa cô đã nói ra bản thân gả vào nhà giàu, cực giàu, sao lại chịu quay về...

May quá may quá, nếu không anh còn tưởng rằng cô vội gả cho anh nữa.

Phó Cảnh Sâm cũng không bỏ qua cho cô, nhướng mày hỏi: "Gả vào cái gì?"

Lục Tinh: "... Anh nghe nhầm rồi, em nói là gia nhập." "Gia nhập cái gì?"

"Gia nhập... em không nói với anh nữa." Gia nhập hội những người đã kết hôn.

Đổi cách nói cũng là vậy thôi, cô thầm cười trộm trong lòng.

Đi vào siêu thị gần đó mua vài món, hai người trở về nhà thì bắt đầu làm cơm, Lục Tinh chỉ làm món cá, những thứ khác đều giao cho Phó Cảnh Sâm.

Cơm tối Lục Tinh ăn quá no nên Phó Cảnh Sâm đưa cô đi dạo, Lục Tinh kéo anh đến phố mua sắm, đi dạo mấy tiệm quần áo một lúc, bởi vì lúc trước bó thạch cao nên đã lâu rồi cô không được đi mua sắm, quần áo cô mặc gần đây trên thực tế đều là Phó Cảnh Sâm cho người mua từ nước ngoài về.

Lục Tinh nghĩ tới lúc cô bắt đầu 13 tuổi đã mặc quần áo anh mua về rồi, mỗi một bộ đều rất hợp với cô, có một lần cô không nhịn được hỏi: "Sẽ không phải anh coi em là con gái mình rồi nuôi lớn đấy chứ?"

Phó Cảnh Sâm trả lời: "Là con dâu nuôi từ bé, anh thích em mặc cái gì thì mua cái đó."

Đi dạo một lúc, Lục Tinh mua được một cái áo len.

Hai người đi xung quanh một chút, đi tới trung tâm quảng trường, Lục Tinh thấy mấy dì mấy mẹ đang ở quảng trường khiêu vũ, cô nghĩ đến cha mẹ của mình, nếu như bây giờ mẹ cô vẫn còn sống... có phải sẽ giống như bọn họ hay không, khiêu vũ trên quảng trường.

Mấy người đi ngang qua đều quay đầu nhìn bọn họ mấy lần, Lục Tinh nhận ra là họ đang nhìn Phó Cảnh Sâm.

Đại khái thị trấn nhỏ có rất ít đàn ông lớn lên có khí chất và dáng người xuất chúng như vậy, huống chi... anh còn mặc âu phục, mặc dù không thắt caravat, nhưng vẫn lộ ra vẻ vô cùng nghiêm trang cấm dục.

Đột nhiên cô có một cảm giác xúc động, muốn cởi từng khuy áo sơ-mi của anh ra...

Phó Cảnh Sâm dắt cô đến chỗ ghế gỗ đặt xung quanh quảng trường rồi ngồi xuống, Lục Tinh đè suy nghĩ không thuần khiết trong đầu xuống, sắc mặt có hơi hồng hồng, gần đây hình như càng ngày cô càng trở nên hư hỏng rồi...

Tựa đầu vào vai anh, trong lòng yên tĩnh lại, Lục Tinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Em chưa nói chuyện về cha mẹ em cho anh đúng không? Anh biết cha mẹ em mất thế nào không?"

Phó Cảnh Sâm không ngờ cô sẽ đề cập đến chuyện này, thấp giọng nói: "Lúc ở thị trấn được hai năm anh có nghe nói."

Năm đó biết tai phải của cô không nghe được nên anh cũng để ý chuyện này, sau đó nghe người ta nói thì mới biết.

Lục Tinh cũng không kinh ngạc, tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đó ở thị trấn đã khiến tám người tử vong, bao gồm cả cha mẹ cô, việc đó đã bùng nổ trong suốt khoảng thời gian đó, còn được đưa tin trên TV nữa, mấy năm đó thỉnh thoảng trên thị trấn vẫn có người nói về chuyện này, nhất là bà của cô lúc chưa mất.

"Lúc xe khách lật, em được cha mẹ bảo vệ rất chặt ở giữa nên mới giữ được mạng sống, tai của em bị mảnh thủy tinh ghim vào, chảy rất nhiều máu, màng nhĩ bị rách...lúc đó em mới ba tuổi, rất nhỏ, nếu không phải có tấm hình, em cũng không nhớ được dáng vẻ của cha mẹ mình nữa."

Phó Cảnh Sâm cầm tay cô: "Ngày mai chúng ta đi thăm họ." Lục Tinh gật đầu: "Được."

Ngồi một lát, Lục Tinh kéo anh đứng lên: "Chúng ta đi ăn thịt nướng đi."

Phó Cảnh Sâm khẽ cau mày, nhìn ánh mắt mong đợi của cô, chỉ có thể gật đầu.

Đi tới khu ăn uống, Lục Tinh chọn một tiệm thịt nướng náo nhiệt nhất rồi ngồi xuống, cân nhắc mấy món Phó Cảnh Sâm không thích ăn nên cô không gọi nhiều món lắm.

Lúc đợi thịt nướng, có một người đàn ông trung niên bàn bên cạnh cứ chốc chốc lại liếc sang bên này, Lục Tinh không nhịn được nhìn một cái, cảm thấy... có hơi quen mắt, lúc này Phó Cảnh Sâm lên tiếng: "Bác sĩ Lưu, xin chào."

Người đàn ông trung niên ngẩn người một lát, vội vàng cười cười, giống như đã xác nhận: "Ồ, cậu là Phó Cảnh Sâm đúng không?"

Phó Cảnh Sâm gật đầu: "Đúng vậy."

Lúc này Lục Tinh mới nhớ ra, đây là bác sĩ Lưu, năm đó sau khi Phó Cảnh Sâm bị Tiểu Hắc cắn, là chính ông là người khâu vết thương cho Phó Cảnh Sâm.

Bác sĩ Lưu xoay người lại nói chuyện với bọn họ: "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, mấy ngày trước trên weibo thấy tin tức của hai người, lại nghe dì Thích nhắc qua, không ngờ quả thật là hai người, cô nhóc Lục Tinh này đúng là càng lớn càng xinh."

Vị bác sĩ Lưu này và vợ chồng dì Thích có quan hệ rất tốt, thỉnh thoảng sẽ nghe dì Thích nói về Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm, cho nên ông cũng có ấn tượng sâu sắc.

Nhắc tới chuyện ồn ào lúc đó, Lục Tinh mỉm cười ngượng ngùng, cô trêu ông: "Bác cũng lên weibo xem nữa sao?"

Bác sĩ Lưu tầm 40-50 tuổi rồi, người có tuổi tác như vậy ở thị trấn này rất hiếm khi dùng Weibo...

Bác sĩ Lưu cười ha hả: "Bác đây không phải đang học đám trẻ các cháu, chạy theo thời đại sao?"

Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm bèn nhìn nhau cười.

Bác sĩ Lưu nhìn Phó Cảnh Sâm, trong mắt tràn đầy ý cười: "Năm đó cháu bị chó cắn, lúc dì Thích của cháu dẫn đến chỗ của bác khâu lại, lúc đó không có thuốc tê, đang muốn để dì Thích đưa cháu vào thành phố, cháu trầm mặt nói "Không có thuốc tê không sao." Đến tận bây giờ bác vẫn còn nhớ giọng điệu đó của cháu, dáng vẻ một đứa bé mười tuổi..."

Lục Tinh ngồi bên cạnh nghe thấy thì bối rối, khâu vết thương không có thuốc tê sao?

Cô kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Sâm, lại xoay người nhìn bác sĩ Lưu, không dám tin hỏi: "Khâu vết thương không có thuốc tê sao?"

Bác sĩ Lưu đáp: "Đúng vậy, lúc đó thuốc tê dùng hết rồi, vẫn chưa được đưa thêm tới, nhưng... lúc khâu vết thương, đứa trẻ này cũng không hừ lấy một tiếng.

Lục Tinh: "..."

Mười hai năm trước thiết bị y tế của thị trấn không đầy đủ, giao thông cũng không tốt, thiếu thuốc cũng không phải không thể. Từ thị trấn lái xe đến thành phố, không giống như bây giờ chỉ mất ba tiếng là tới, khi đó ban đầu phải mất bốn năm tiếng liền.

Không ngờ là như vậy... bảo sao ban đầu cô nhìn lén anh, ánh mắt và sắc mặt anh lại đáng sợ như vậy.

Không có thuốc tê, chắc chắn anh đau muốn chết luôn, anh lại chịu đựng không nói một tiếng, đương nhiên vẻ mặt sẽ không tốt.

Lúc đó cô còn tưởng chắc chắn anh sẽ ghét cô. Còn tưởng anh muốn đánh cô.

Trên đường về, Lục Tinh không nhịn được hỏi: "Lúc anh khâu vết thương thật sự không có thuốc tê sao?"

Phó Cảnh Sâm nhìn cô chằm chằm một lúc mới cười nói: "Không phải lúc nãy bác sĩ Lưu đã nói rồi sao?"

"Lúc đó em nép ngoài cửa nhìn lén, ánh mắt anh nhìn em rất đáng sợ... em còn tưởng anh muốn trả thù, mỗi lần gặp anh em đều sợ, luôn cảm thấy anh muốn đánh em..."

"Em cho rằng anh muốn trả thù?" Anh thấp giọng hỏi ngược lại. "Vâng..." Cô thành thật gật đầu.

Phó Cảnh Sâm nhướng mày, không nói gì, trầm mặc kéo cô đi về phía trước, rẽ vào một con đường, năm đó cô thích nhất là núp ở góc tường nhìn anh, phía Đông căn nhà cô và bà ở.

Vừa xoay người anh đã kéo cô vào góc tối, đè cô lên tường. Cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô.

Trí nhớ lúc nhỏ thực sự có hơi mơ hồ, cũng hơi rõ ràng, ngoan cố chiếm lấy toàn bộ trí nhớ của cô.

Hình như cô vẫn nhớ rõ bản thân núp ở góc tường, nhìn anh đi vào, hoảng sợ khi nhìn ánh mắt của anh, chỉ sợ anh đuổi theo trả thù, đánh cô một trận, hoặc là... cắn cô một cái.

Cắn cô một cái...

"Ưm..." Cô bật thốt lên tiếng kêu đau, ánh mắt hơi ướt. Anh thực sự đã cắn cô!

Phó Cảnh Sâm buông cô ra, Lục Tinh ôm đôi môi bị cắn, trừng mắt nhìn anh: "Anh là chó sao?"

Anh bình tĩnh đáp: "Nói không chừng, vắc xin phòng bệnh dại khi còn bé mất đi hiệu lực."

Lục Tinh: "..."

 

------oOo------