Yêu không chậm trễ

Chương 41

Chương 41

Ngoài cửa sổ gió lạnh đìu hiu, trong phòng dấy lên ngọn lửa nóng rực giữa đông lạnh, lửa tình hừng hực.

Lục Tinh nhắm chặt hai mắt, ôm eo anh, sờ đến bờ lưng ẩm ướt mồ hôi, anh rút ra rất nhanh, rồi lại mạnh mẽ đi vào, đi đến chỗ sâu nhất của cơ thể cô.

Cơ thể cô đau, nhưng trong lòng lại an tâm và thỏa mãn chưa từng có, người đàn ông này là của cô.

Phó Cảnh Sâm kiềm nén nhiều năm, rốt cuộc đêm nay đã được như mong muốn, anh không phải dạng dịu dàng trong chuyện này, cũng như với biện pháp duy trì tỉnh táo lúc trước.

Cô mềm mại và chật hẹp - khiến động tác của anh càng lúc càng điên cuồng, cơ thể nhỏ nhắn của cô bị tùy ý chỉnh thành đủ loại tư thế hòa hợp với anh.

Anh quá mạnh mẽ, cô khó có thể thích ứng, van xin anh tha cho.

Anh nghe vậy rốt cục cũng tìm được một tia lý trí, lưỡi một đường vuốt ve tìm được môi cô, nuốt chửng tiếng nói của cô.

Thời gian dần qua, cô được anh dẫn vào một thế giới giác quan lạ lẫm.

Cuối cùng, lúc anh bùng nổ, rõ ràng chớp mắt trước đó cơ thể còn cảm thấy khó chịu, giờ lại thuận theo anh run kịch liệt và nóng rực, thân thể cuộn tròn run rẩy mạnh...

Thật lâu sau, sắc xuân trong phòng chậm chạp tan đi.

Phó Cảnh Sâm cầm tay cô, mười ngón đan chặt, giọng nói gợi cảm lại khàn khàn, thật xin lỗi, làm em đau rồi.

Vành mắt cô ửng đỏ, uất ức nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh nặng quá..." Anh nhếch khóe miệng, hôn môi cô, ôm cô đi về hướng phòng tắm.

Trong phòng tắm rộng rãi sáng rực, Phó Cảnh Sâm càng rõ ràng nhìn thấy trên người cô đầy dấu vết do anh tạo ra...

Nhịn không được chèn ép cô làm thêm một trận nữa, sau đó anh tắm cho cô, giường này không thể ngủ, anh ôm cô đến một căn phòng khác.

Cô gối đầu lên cánh tay anh, ngủ thật say.

Phó Cảnh Sâm nhìn cô hồi lâu, ôm cô, tay siết chặt lưng cô, tàn lửa bên dưới chưa tắt, biết cô đã đến cực hạn, chỉ có thể đè nén xuống.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Lục Tinh phát hiện mình đang gối lên ngực Phó Cảnh Sâm, cõ lẽ anh đã rời giường, trên người mặc quần áo ở nhà.

Cô cảm thấy mỗi một phần xương cốt trên cơ thể đều đang kêu gào, cảm giác như muốn rời ra thành từng khúc...

Phó Cảnh Sâm thấy cô nhăn mày, thấp giọng hỏi: "Khỏe không?"

Không khỏe chút nào! Lục Tinh cử động đôi chân bủn rủn, chỗ đau nhất bị kéo căng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao, cảnh tượng tối qua từng chút một quay về trong đầu, cô xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt, vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ hỏi: "Mấy giờ rồi..."

Phó Cảnh Sâm xem ghi chú trong điện thoại cô, biết sáng nay cô không làm việc, hai giờ chiều mới đến đài truyền hình, nên tắt đồng hồ báo thức.

"Mười một giờ." Anh ôm cô từ trong chăn ra, tay vòng qua eo cô, Lục Tinh muốn tránh cũng không tránh được, đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng ngực anh, nghe thấy anh khàn khàn hỏi, "Đau đến vậy sao?"

Cô thở gấp, cảm giác được anh đang có phản ứng, vội vàng đẩy anh, đỏ mặt kháng cự: "Không muốn, em còn đau..."

Phó Cảnh Sâm biết cô không thoải mái, đương nhiên không làm gì nữa, chỉ đè lên cơ thể cô, hôn cô một lúc, ôm cô đi đến phòng tắm, Lục Tinh sợ hãi giữ chặt anh, anh nói: "Trong bồn tắm có nước ấm, em ngâm mình một lát sẽ thoải mái hơn."

Lúc này Lục Tinh mới nghe theo ôm cổ anh, trong lòng nghĩ thật không công bằng, dựa vào cái gì mà anh lại sảng khoái tinh thần như thế, còn cô lại khó chịu như vậy.

Sau khi ngâm, cô lặng lẽ trở lại giường, phát hiện bên kia đã dọn dẹp xong, lễ phục của cô đâu? Vòng tai đâu? Vòng cổ đâu?

Phó Cảnh Sâm đặt đồ ăn lên bàn, nhìn trình độ khéo léo, hẳn là từ nhà hàng nào đó.

Lục Tinh rất đói bụng, thoáng cái đã ăn hết hai bát cơm, lại ăn không ít món, sau khi đặt đũa xuống, mới cảm thấy cơ thể phục hồi không ít.

"Lễ phục của em đâu?" Cô nhỏ giọng hỏi. Không biết rách tới mức nào rồi.

Phó Cảnh Sâm thoáng dừng động tác dọn dẹp bát đũa, nhìn gò má ửng đỏ của cô, cười nhẹ một tiếng: "Trong ngăn tủ."

Cô "Ồ" một tiếng, về phòng lục lọi ngăn tủ.

Bộ lễ phục được treo trong tủ quần áo nam rất dễ khiến người khác chú ý,

cô cầm lên kiểm tra một chút, vẻ mặt phiền muộn, lớp lụa mỏng bên ngoài đã hỏng.

Phó Cảnh Sâm đi tới thấy cô buồn bực ôm lễ phục, ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói trên đỉnh đầu cô: "Anh sẽ gọi người đến sửa."

Cô bĩu môi lắc đầu: "Không cần, không phải vẫn còn ba bộ chưa mặc sao?" Mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không cần lãng phí như vậy.

Anh ôm cô ngồi xuống mép giường, kề sát tai cô hỏi: "Bây giờ cảm thấy như thế nào?"

Trước đó Lục Tinh khó khăn lắm mới đè nén sự ngượng ngùng xuống đáy lòng, giờ lại bị câu hỏi của anh khiến nó ngoi lên, cô đỏ mặt thành thật trả lời: "Ngâm xong đỡ hơn nhiều..." Anh cho tinh dầu vào trong nước, có thể giảm mệt mỏi.

Phó Cảnh Sâm nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, khóe miệng vui vẻ cong lên, sao cô lại xấu hổ như vậy? Rõ ràng tối qua còn chủ động hôn anh mà.

"Lần sau sẽ không đau nữa." Anh hôn lên tai cô.

"Ừ..." Giọng nói của cô nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn.

Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Phó Cảnh Sâm đưa cô đến đài truyền hình, anh hôn lên trán cô: "Buổi tối anh tới đón em."

Lục tinh lắc đầu nói: "Buổi tối em hẹn Hân Nhiên cùng ăn cơm rồi..."

Phó Cảnh Sâm chăm chú nhìn cô, không nói gì, chỉ vuốt tóc cô, dặn dò: "Buổi tối nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng." Lục Tinh hơi đỏ mặt ngẩng đầu, thấy niềm vui trong mắt anh, tâm trạng thỏa mãn xuống xe.

Tiêu Nghệ đang diễn tập trên sân khấu, tiệc tối Tết nguyên đán quay trực tiếp, không được sai sót, Lục Tinh giám sát ở đó một lúc, bốn giờ về công ty xử lý một ít công việc, hơn sáu giờ lái xe về nhà.

Không ngờ lại thấy xe Quan Nghị dưới tầng, Lục Tinh nghi ngờ đi lên, quả nhiên nhìn thấy Quan Nghị đang kéo Diệp Hân Nhiên.

Diệp Hân Nhiên tức giận: "Ai cho anh theo dõi tôi? Tôi cho anh biết nơi này là phòng của Lục Tinh, anh về nhanh đi, tôi với anh không còn gì để nói!"

Quan Nghị giữ chặt tay cô không buông, hơi hạ giọng: "Anh thật sự đã cắt đứt với cô ấy, gọi cho em em không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời, ở công ty em không thèm nhìn anh, anh không muốn nói chuyện trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, nếu anh không theo dõi em, thì còn chẳng biết em ở đây..."

"Anh và cô ta có cắt đứt hay không, vốn không liên quan đến tôi, chúng ta chia tay rồi, anh hiểu không?" Gần đây Diệp Hân Nhiên bị Quan Nghị bức ép gần chết, hai người cùng công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, cô dùng sức gạt tay anh ta, "Anh không ép tôi từ chức thì không tha hả?"

Mấy ngày nay Quan Nghị ngay cả mặt mũi cũng không để ý, ăn nói khép nép dỗ dành cô, hai người đính hôn, cha mẹ anh ta nghe nói hai người chia tay, tức giận mắng anh ta một trận, nói nếu anh ta không dỗ được Diệp Hân Nhiên, năm nay đừng hòng về nhà đón năm mới.

Phía bên cha mẹ Diệp Hân Nhiên còn chưa biết chuyện, anh ta không có mặt mũi nói chuyện này với hai người họ, nghĩ nếu dỗ dành được Diệp Hân Nhiên, việc này cứ bỏ qua.

Nhưng lần này Diệp Hân Nhiên quyết tâm đòi chia tay, anh ta nói gì cũng vô dụng, nghe thấy cô định từ chức liền ngẩn người: "Hân Nhiên, anh và cô ấy đã cắt đứt quan hệ, anh cam đoan từ nay về sau không còn như vậy nữa, em..."

"Cam đoan? Mấy năm trước anh cam đoan với tôi còn chưa đủ sao? Anh

làm được bao nhiêu? Những thứ đó tôi không so đo, trừ chuyện có người bên ngoài thì thể tha thứ." Diệp Hân Nhiên cười lạnh, "Chúng ta chưa kết hôn mà đã xảy ra chuyện này, nếu sau này tôi sinh con, lúc đó hoa tàn ít bướm (1), liệu anh còn có thể nhớ lời hứa của ngày hôm nay? Quan Nghị, trước đây không phải tôi không phát hiện, tôi cho anh cơ hội rồi."

(1) Hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.

Lục Tinh cau mày đi qua, đứng giữa bọn họ, thờ ơ nhìn thoáng qua Quan Nghị, lấy chìa khóa mở cửa.

Tiểu Cáp đã sớm nghe thấy tiếng của Diệp Hân Nhiên, núp trước cửa, Lục Tinh vừa mở cửa nó liền nhảy nhào lên, cô quay người nhìn Diệp Hân Nhiên vẫn còn đứng trước cửa: "Mau vào đi, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì?"

Cô xem Quan Nghị như không khí, Diệp Hân Nhiên cũng không liếc nhìn Quan Nghị, nhanh chóng đi vào đóng cửa.

Quan Nghị bị vứt bỏ ngoài cửa, sắc mặt vô cùng khó coi, đứng thêm vài phút, cuối cùng cũng không mặt dày gõ cửa.

Lục Tinh nhìn về phía Diệp Hân Nhiên: "Cậu thật sự không định từ chức chứ?"

Diệp Hân Nhiên ôm con mèo, do dự nói: "Đang suy nghĩ, tớ không muốn ngày nào cũng chạm mặt anh ta."

"Cậu suy nghĩ kỹ vào, từ khi tốt nghiệp cậu đã làm việc ở công ty đó, làm rất tốt, từ chức thì hơi đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc cả, đổi hoàn cảnh công tác không có gì không tốt." "Đúng thế, chỉ có điều, hơn một tháng nữa thì có thể cầm tiền thưởng cuối năm..."

"... Chuyện này, để tớ suy nghĩ một chút!"

Diệp Hân Nhiên bỗng nhiên nhìn cô, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, hề hề cười đê tiện: "Đêm qua không về, cảm giác thế nào?"

Lục Tinh bị ánh mắt chằm chằm của cô ấy khiến cho xấu hổ, nghiêng đầu nhìn sang một bên, giả vờ nghe không hiểu: "Cái gì thế nào..."

"Còn giả vờ." Diệp Hân Nhiên nhào về phía trước kéo khăn quàng cổ của cô xuống, chọc chọc dấu hôn trên cổ, "Đừng nói với tớ, đến mức này mà anh Phó nhà cậu còn có thể nhịn."

"..." Lục Tinh đỏ mặt.

Diệp Hân Nhiên thấy cô đỏ mặt, càng có thêm dũng khí, bả vai đụng đụng vai cô, "Cảm giác thế nào?"

Lục Tinh yên lặng, một lúc sau mới nói: "Đau."

Mặc dù lúc sau thoải mái, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cảm nhận nhiều nhất vẫn là đau.

Diệp Hân Nhiên cười hề hề rất đê tiện: "Cậu đang ám chỉ kích thước của anh Phó nhà cậu, hay kỹ thuật không tốt?"

Có thể hỏi như vậy sao? Lục Tinh thoáng im lặng, "Cái thứ nhất."

Diệp Hân Nhiên ngây ra một lúc rồi mới kịp phản ứng, híp mắt nhìn cô, "Ồ" một tiếng thật dài, "Cậu đang khoe anh Phó nhà cậu sống động - to khỏe

- linh hoạt - ngon lành đúng không?"

Lục Tinh thật sự ngượng ngùng, dù sao vừa mới làm tình tối qua, đương nhiên không sánh bằng người có kinh nghiệm, đỏ mặt đẩy Diệp Hân Nhiên, "Không phải cậu nói tối nay xuống bếp sao? Nhanh đi, tớ đói bụng!"

Diệp Hân Nhiên thản nhiên nói: "Tớ chưa mua đồ ăn, chúng ta ăn bên ngoài đi."

Lục Tinh: "... Sớm biết như vậy tớ đã ăn cơm với anh Phó nhà tớ."

"Trọng sắc khinh bạn." Diệp Hân Nhiên vừa khinh bỉ cô, vừa tìm điện thoại, "Muốn ăn gì, tớ mời."

"Cơm thịt bò." Cô trả lời rất nhanh.

"Lần nào cũng thịt bò, cậu không thể thay đổi khẩu vị sao?" "Thịt bò đắt mà."

"..."

 

------oOo------